0 chữ
Chương 16
Chương 16
Vẻ mặt ấy như một cách thừa nhận, khiến Đoạn Thư Dật mỉm cười, ôm mèo bước ra ngoài, bước chân cũng nhẹ nhõm hơn.
Cửa khép lại, cậu ấy dựa lưng vào tường, giơ Miêu Miêu lên cao, nhắm mắt, lấy chóp mũi chạm nhẹ vào mũi mèo:
“Cảm ơn em, Miêu Miêu.” Cậu ấy thì thầm: "Từ khi em đến, dường như mọi thứ đang tốt dần lên.”
-
Miêu Miêu muốn xe ư... thì mua!
Mua cho nó! Mua ngay! Mua lập tức!
Buổi sáng vừa xem video, đến chiều, một chiếc siêu xe điều khiển mini đã có mặt trong phòng thú cưng của Miêu Miêu.
Đoạn Thư Dật ngồi khoanh chân dưới đất, đọc kỹ từng dòng trong tờ hướng dẫn sử dụng, cứ như định học thuộc lòng.
Miêu Miêu chờ bên cạnh phát chán, giơ móng gõ nhẹ lên thân xe.
Đẩy không nổi, vỏ xe khá chắc chắn, xem ra vật liệu không rẻ chút nào.
“Chờ chút, Miêu Miêu.” Đoạn Thư Dật vừa xoa đầu mèo, mắt vẫn dán vào hướng dẫn: "Ngồi xe nguy hiểm lắm, anh phải đọc kỹ từng dòng. Anh không muốn em bị thương...”
Không muốn mèo con bị thương. Anh trai tốt!
Nhưng mà...
Miêu Miêu nhìn chiếc xe tí hon, lại nhìn quanh bốn góc phòng dán đầy mυ"ŧ xốp chống va chạm.
Nguy hiểm cái gì cơ?
Mèo con nhát như thỏ còn không sợ ngồi xe, vậy mà con người điều khiển lại sợ trước!
Miêu Miêu không thúc giục, cuộn mình nằm bên cạnh cậu ấy, chờ.
Chờ mãi... rồi ngủ quên mất.
May mà lúc nó tỉnh lại, con người cũng đã đọc xong hướng dẫn.
Đoạn Thư Dật còn chưa yên tâm, bắt Miêu Miêu đội mũ bảo hiểm...
Một cái mũ bông hoa nhỏ.
Cái đầu tròn bị nhét vào giữa bông hoa, Miêu Miêu trông chẳng khác gì một đóa hoa mèo đang nở rộ.
Chỉ là, mèo con đầu to người nhỏ, bình thường chạy còn loạng choạng vì cái đầu nặng. Giờ đột ngột bị đội mũ, nó nhào mặt xuống đất luôn...
Bộp.
Mèo con chống chân, cố ngẩng đầu lên.
Đầu nặng quá! Không ngẩng nổi!
Đoạn Thư Dật vừa cười, vừa đỡ đầu nó dậy, còn tranh thủ lấy điện thoại quay lại sự cố.
Quả nhiên loài người đều xấu xa! Đồ xấu xa!
Cười đủ rồi, Đoạn Thư Dật bế Miêu Miêu đặt lên ghế lái xe.
Chiếc kính chắn gió phía trước vừa vặn giữ chặt đầu mèo, giúp cổ nó được nghỉ ngơi.
Đặt xong, cậu ấy lùi ra xa, quan sát...
Mèo con bé bằng bàn tay, thần thái cực kỳ ổn định, được nhét vào xe mà không giãy, cũng không nhảy ra.
Cái đầu hoa hoa cứng đờ, mặt nghiêm túc đến lạnh lùng, khí chất rất hợp với thân xe siêu xe đen ánh kim.
“Wow! Miêu Miêu ngầu quá!” Đoạn Thư Dật không nhịn được quay clip: "Miêu Miêu nhìn vào ống kính nào~”
Miêu Miêu đúng là có tố chất minh tinh, vừa nghe tới ống kính là quay đầu.
Tư thế một chân cầm vô-lăng.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng camera.
Nhìn xa xăm, ánh nhìn khinh đời.
Đoạn Thư Dật quay cả chục đoạn video, mới thoả mãn cất điện thoại.
Chiếu ánh sáng may mắn cho chiếc xe mới bằng camera điện thoại xong, một người một mèo lại nhìn nhau, bỗng rơi vào im lặng.
Mèo buồn: xe sao chưa chạy?
Người cũng buồn: ...
Đoạn Thư Dật tay cầm điều khiển, mắt dán vào bánh xe, giữa trán là một nếp nhăn, môi dưới bị cắn trắng bệch, trông cực kỳ căng thẳng.
Miêu Miêu nhìn thấy cậu gần như cắn môi đến mức bật máu, khẽ kêu một tiếng:
“Meo?”
Âm thanh mềm mại như cái vuốt nhẹ vén đi sợi tơ rối trong đầu Đoạn Thư Dật.
Cậu ấy hít một hơi thật sâu.
Thì ra nãy giờ căng thẳng quá, quên cả thở.
“Được rồi, Miêu Miêu ngồi vững nha!” Cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, cậu ấy từ từ đẩy cần điều khiển.
Thế là chiếc siêu xe chở Miêu Miêu, cuối cùng cũng!
... nhích được một milimet.
“Meo!”
“Được rồi được rồi, đừng hối...” Đoạn Thư Dật lau mồ hôi trên trán, lại tiếp tục điều khiển.
Vạn sự khởi đầu nan, sau milimet đầu tiên, cậu ấy dần có dũng khí tiếp tục.
Lần này xe thực sự chạy!
... nhưng tốc độ như rùa bò.
Miêu Miêu nhảy vèo xuống xe, làm Đoạn Thư Dật hốt hoảng đánh rơi điều khiển, vội nhào tới ôm mèo con kiểm tra.
Tất nhiên, mèo nhảy xuống không hề hấn gì.
Cửa khép lại, cậu ấy dựa lưng vào tường, giơ Miêu Miêu lên cao, nhắm mắt, lấy chóp mũi chạm nhẹ vào mũi mèo:
“Cảm ơn em, Miêu Miêu.” Cậu ấy thì thầm: "Từ khi em đến, dường như mọi thứ đang tốt dần lên.”
-
Miêu Miêu muốn xe ư... thì mua!
Mua cho nó! Mua ngay! Mua lập tức!
Buổi sáng vừa xem video, đến chiều, một chiếc siêu xe điều khiển mini đã có mặt trong phòng thú cưng của Miêu Miêu.
Đoạn Thư Dật ngồi khoanh chân dưới đất, đọc kỹ từng dòng trong tờ hướng dẫn sử dụng, cứ như định học thuộc lòng.
Miêu Miêu chờ bên cạnh phát chán, giơ móng gõ nhẹ lên thân xe.
Đẩy không nổi, vỏ xe khá chắc chắn, xem ra vật liệu không rẻ chút nào.
“Chờ chút, Miêu Miêu.” Đoạn Thư Dật vừa xoa đầu mèo, mắt vẫn dán vào hướng dẫn: "Ngồi xe nguy hiểm lắm, anh phải đọc kỹ từng dòng. Anh không muốn em bị thương...”
Nhưng mà...
Miêu Miêu nhìn chiếc xe tí hon, lại nhìn quanh bốn góc phòng dán đầy mυ"ŧ xốp chống va chạm.
Nguy hiểm cái gì cơ?
Mèo con nhát như thỏ còn không sợ ngồi xe, vậy mà con người điều khiển lại sợ trước!
Miêu Miêu không thúc giục, cuộn mình nằm bên cạnh cậu ấy, chờ.
Chờ mãi... rồi ngủ quên mất.
May mà lúc nó tỉnh lại, con người cũng đã đọc xong hướng dẫn.
Đoạn Thư Dật còn chưa yên tâm, bắt Miêu Miêu đội mũ bảo hiểm...
Một cái mũ bông hoa nhỏ.
Cái đầu tròn bị nhét vào giữa bông hoa, Miêu Miêu trông chẳng khác gì một đóa hoa mèo đang nở rộ.
Chỉ là, mèo con đầu to người nhỏ, bình thường chạy còn loạng choạng vì cái đầu nặng. Giờ đột ngột bị đội mũ, nó nhào mặt xuống đất luôn...
Bộp.
Mèo con chống chân, cố ngẩng đầu lên.
Đoạn Thư Dật vừa cười, vừa đỡ đầu nó dậy, còn tranh thủ lấy điện thoại quay lại sự cố.
Quả nhiên loài người đều xấu xa! Đồ xấu xa!
Cười đủ rồi, Đoạn Thư Dật bế Miêu Miêu đặt lên ghế lái xe.
Chiếc kính chắn gió phía trước vừa vặn giữ chặt đầu mèo, giúp cổ nó được nghỉ ngơi.
Đặt xong, cậu ấy lùi ra xa, quan sát...
Mèo con bé bằng bàn tay, thần thái cực kỳ ổn định, được nhét vào xe mà không giãy, cũng không nhảy ra.
Cái đầu hoa hoa cứng đờ, mặt nghiêm túc đến lạnh lùng, khí chất rất hợp với thân xe siêu xe đen ánh kim.
“Wow! Miêu Miêu ngầu quá!” Đoạn Thư Dật không nhịn được quay clip: "Miêu Miêu nhìn vào ống kính nào~”
Miêu Miêu đúng là có tố chất minh tinh, vừa nghe tới ống kính là quay đầu.
Tư thế một chân cầm vô-lăng.
Nhìn xa xăm, ánh nhìn khinh đời.
Đoạn Thư Dật quay cả chục đoạn video, mới thoả mãn cất điện thoại.
Chiếu ánh sáng may mắn cho chiếc xe mới bằng camera điện thoại xong, một người một mèo lại nhìn nhau, bỗng rơi vào im lặng.
Mèo buồn: xe sao chưa chạy?
Người cũng buồn: ...
Đoạn Thư Dật tay cầm điều khiển, mắt dán vào bánh xe, giữa trán là một nếp nhăn, môi dưới bị cắn trắng bệch, trông cực kỳ căng thẳng.
Miêu Miêu nhìn thấy cậu gần như cắn môi đến mức bật máu, khẽ kêu một tiếng:
“Meo?”
Âm thanh mềm mại như cái vuốt nhẹ vén đi sợi tơ rối trong đầu Đoạn Thư Dật.
Cậu ấy hít một hơi thật sâu.
Thì ra nãy giờ căng thẳng quá, quên cả thở.
“Được rồi, Miêu Miêu ngồi vững nha!” Cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, cậu ấy từ từ đẩy cần điều khiển.
Thế là chiếc siêu xe chở Miêu Miêu, cuối cùng cũng!
... nhích được một milimet.
“Meo!”
“Được rồi được rồi, đừng hối...” Đoạn Thư Dật lau mồ hôi trên trán, lại tiếp tục điều khiển.
Vạn sự khởi đầu nan, sau milimet đầu tiên, cậu ấy dần có dũng khí tiếp tục.
Lần này xe thực sự chạy!
... nhưng tốc độ như rùa bò.
Miêu Miêu nhảy vèo xuống xe, làm Đoạn Thư Dật hốt hoảng đánh rơi điều khiển, vội nhào tới ôm mèo con kiểm tra.
Tất nhiên, mèo nhảy xuống không hề hấn gì.
3
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
