0 chữ
Chương 15
Chương 15
Những chú mèo con vàng kem ngồi ngay ngắn, được xe điều khiển chở đi khắp căn phòng, vừa phong cách vừa đáng yêu!
Không một cậu con trai nào có thể cưỡng lại sự quyến rũ của ô tô!
Mèo con cũng thế!
Video xe chạy vừa kết thúc, ngón tay Đoạn Tri Ảnh thuận tay vuốt màn hình, định chuyển sang cái tiếp theo.
Ai ngờ, Miêu Miêu bỗng giơ móng đặt lên màn hình, kéo lại video vừa rồi.
Đoạn Tri Ảnh lại tiếp tục vuốt lên.
Miêu Miêu lại kéo xuống.
Và thế là, một người một mèo lại cùng nhau xem lại lần nữa.
Xem xong, Đoạn Tri Ảnh lại vuốt lên.
Miêu Miêu lại kéo xuống.
Cứ thế giằng co, thì cửa phòng bị gõ.
Đoạn Tri Ảnh nói “vào đi”, cửa mở, gương mặt hơi ngại ngùng của Đoạn Thư Dật xuất hiện sau cánh cửa.
“Anh.” Cậu ấy ngượng ngùng gọi.
Rõ ràng là anh em ruột, vậy mà khi gặp nhau lại có cảm giác như người dưng nước lã.
Miêu Miêu đặt móng lên cánh tay Đoạn Tri Ảnh, thò đầu ra nhìn, thấy Đoạn Thư Dật, lúc này mới ý thức được, cuộc trò chuyện tư vấn kéo dài hơn một tiếng kia đã kết thúc.
Ánh mắt chạm nhau với mèo con, Đoạn Thư Dật thở phào, bước tới, đưa tay: “Quả nhiên ở đây. Em đến đón Miêu Miêu.”
“Ừ.” Đoạn Tri Ảnh ngồi thẳng dậy, bế mèo con đưa qua.
Hai anh em quá mức xa cách, ai nấy đều muốn tránh đυ.ng chạm.
Vì thế, khi mèo con chưa kịp được bên này đặt chắc tay, bên kia đã vội vàng rút tay về.
Kết quả là móng trước của Miêu Miêu vừa đặt lên lòng bàn tay Đoạn Thư Dật, móng sau đã mất chỗ tựa, lơ lửng giữa không trung.
“Ôi!”
Hai người vội cùng giơ tay đỡ.
Lần này tay chồng lên tay, tiếp xúc là thật.
Cả hai sững sờ nhìn nhau, rồi vội rút tay, nhưng nhờ cái sự cố bất ngờ đó mà bầu không khí cũng bớt căng thẳng hơn.
Vốn còn gượng gạo, nhờ có sự tồn tại của mèo con, quan hệ giữa hai người bắt đầu có chút dịu đi.
“Miêu Miêu không làm phiền anh chứ?” Đoạn Thư Dật nhân cơ hội hỏi.
Đoạn Tri Ảnh đáp: “Không. Nó rất ngoan.”
Sự hòa hợp kéo dài được ba giây.
Cuộc hội thoại bắt đầu vì mèo, cũng kết thúc vì mèo.
Đoạn Thư Dật ôm mèo, ánh mắt đảo quanh, giả vờ như đang nhìn quanh phòng, thực chất vì không biết nói gì nên càng thêm lúng túng.
Đoạn Tri Ảnh quay đầu, thấy trên màn hình tablet vẫn đang lặp lại video xe đồ chơi, liền nói: “Đúng rồi, hình như nó thích cái này.”
Anh đưa tablet qua.
Đoạn Thư Dật vội nhận lấy, vừa thấy chiếc xe trong video thì khẽ nhíu mày.
Biểu cảm nhỏ ấy lọt không qua mắt Đoạn Tri Ảnh, anh nói: “Nếu em không tiện thì để anh mua, anh chơi với nó.”
“Không không không! Anh bận rộn thế, đừng tốn thời gian nghỉ ngơi vì chuyện nhỏ này!” Đoạn Thư Dật vội nói: "Để em mua! Em sẽ chơi với nó!”
“Ừm.”
Rồi... lại im lặng.
Không nói thì ngại ngùng, mà nói rồi lại khách sáo.
Hai người cứ như không phải anh em, mà là sếp với nhân viên cấp dưới, vừa giữ khoảng cách, vừa cố quan tâm.
Ngay cả Miêu Miêu cũng không chịu nổi không khí kỳ quặc này, giãy giụa trong lòng Đoạn Thư Dật như muốn rời khỏi nơi đây.
“Vậy... anh...” Đoạn Thư Dật ôm mèo, xoay người: "Em đi trước nhé.”
“Ừ.” Đoạn Tri Ảnh gật đầu, không nói thêm gì.
Đoạn Thư Dật ôm mèo, bước về phía cửa, nhưng rõ ràng chân dài mà đi rất chậm.
Cứ như ở trong phòng anh hai không thoải mái, nhưng nếu đi ngay thì lại tiếc nuối khi quan hệ vừa có chút cải thiện.
Cậu ấy cúi đầu nhìn Miêu Miêu đang rúc trong lòng liếʍ móng.
Nảy ra ý tưởng, cậu ấy quay lại, nâng móng mèo lên, nói với Đoạn Tri Ảnh: “Miêu Miêu, chào tạm biệt anh hai nào.”
Cậu ấy nắm bàn chân bé xíu của Miêu Miêu, khẽ vẫy vẫy như dạy mèo chào.
“Meo~” Miêu Miêu cũng phối hợp kêu một tiếng.
Thấy sự ăn ý giữa em trai và mèo, đuôi lông mày Đoạn Tri Ảnh hơi trầm xuống, hàng mi dày mang theo vẻ nặng nề thường ngày cũng dịu đi một chút.
“Ừ.” Anh khẽ gật đầu.
Không một cậu con trai nào có thể cưỡng lại sự quyến rũ của ô tô!
Mèo con cũng thế!
Video xe chạy vừa kết thúc, ngón tay Đoạn Tri Ảnh thuận tay vuốt màn hình, định chuyển sang cái tiếp theo.
Ai ngờ, Miêu Miêu bỗng giơ móng đặt lên màn hình, kéo lại video vừa rồi.
Đoạn Tri Ảnh lại tiếp tục vuốt lên.
Miêu Miêu lại kéo xuống.
Và thế là, một người một mèo lại cùng nhau xem lại lần nữa.
Xem xong, Đoạn Tri Ảnh lại vuốt lên.
Miêu Miêu lại kéo xuống.
Cứ thế giằng co, thì cửa phòng bị gõ.
Đoạn Tri Ảnh nói “vào đi”, cửa mở, gương mặt hơi ngại ngùng của Đoạn Thư Dật xuất hiện sau cánh cửa.
“Anh.” Cậu ấy ngượng ngùng gọi.
Rõ ràng là anh em ruột, vậy mà khi gặp nhau lại có cảm giác như người dưng nước lã.
Ánh mắt chạm nhau với mèo con, Đoạn Thư Dật thở phào, bước tới, đưa tay: “Quả nhiên ở đây. Em đến đón Miêu Miêu.”
“Ừ.” Đoạn Tri Ảnh ngồi thẳng dậy, bế mèo con đưa qua.
Hai anh em quá mức xa cách, ai nấy đều muốn tránh đυ.ng chạm.
Vì thế, khi mèo con chưa kịp được bên này đặt chắc tay, bên kia đã vội vàng rút tay về.
Kết quả là móng trước của Miêu Miêu vừa đặt lên lòng bàn tay Đoạn Thư Dật, móng sau đã mất chỗ tựa, lơ lửng giữa không trung.
“Ôi!”
Hai người vội cùng giơ tay đỡ.
Lần này tay chồng lên tay, tiếp xúc là thật.
Cả hai sững sờ nhìn nhau, rồi vội rút tay, nhưng nhờ cái sự cố bất ngờ đó mà bầu không khí cũng bớt căng thẳng hơn.
“Miêu Miêu không làm phiền anh chứ?” Đoạn Thư Dật nhân cơ hội hỏi.
Đoạn Tri Ảnh đáp: “Không. Nó rất ngoan.”
Sự hòa hợp kéo dài được ba giây.
Cuộc hội thoại bắt đầu vì mèo, cũng kết thúc vì mèo.
Đoạn Thư Dật ôm mèo, ánh mắt đảo quanh, giả vờ như đang nhìn quanh phòng, thực chất vì không biết nói gì nên càng thêm lúng túng.
Đoạn Tri Ảnh quay đầu, thấy trên màn hình tablet vẫn đang lặp lại video xe đồ chơi, liền nói: “Đúng rồi, hình như nó thích cái này.”
Anh đưa tablet qua.
Đoạn Thư Dật vội nhận lấy, vừa thấy chiếc xe trong video thì khẽ nhíu mày.
Biểu cảm nhỏ ấy lọt không qua mắt Đoạn Tri Ảnh, anh nói: “Nếu em không tiện thì để anh mua, anh chơi với nó.”
“Không không không! Anh bận rộn thế, đừng tốn thời gian nghỉ ngơi vì chuyện nhỏ này!” Đoạn Thư Dật vội nói: "Để em mua! Em sẽ chơi với nó!”
Rồi... lại im lặng.
Không nói thì ngại ngùng, mà nói rồi lại khách sáo.
Hai người cứ như không phải anh em, mà là sếp với nhân viên cấp dưới, vừa giữ khoảng cách, vừa cố quan tâm.
Ngay cả Miêu Miêu cũng không chịu nổi không khí kỳ quặc này, giãy giụa trong lòng Đoạn Thư Dật như muốn rời khỏi nơi đây.
“Vậy... anh...” Đoạn Thư Dật ôm mèo, xoay người: "Em đi trước nhé.”
“Ừ.” Đoạn Tri Ảnh gật đầu, không nói thêm gì.
Đoạn Thư Dật ôm mèo, bước về phía cửa, nhưng rõ ràng chân dài mà đi rất chậm.
Cứ như ở trong phòng anh hai không thoải mái, nhưng nếu đi ngay thì lại tiếc nuối khi quan hệ vừa có chút cải thiện.
Cậu ấy cúi đầu nhìn Miêu Miêu đang rúc trong lòng liếʍ móng.
Nảy ra ý tưởng, cậu ấy quay lại, nâng móng mèo lên, nói với Đoạn Tri Ảnh: “Miêu Miêu, chào tạm biệt anh hai nào.”
Cậu ấy nắm bàn chân bé xíu của Miêu Miêu, khẽ vẫy vẫy như dạy mèo chào.
“Meo~” Miêu Miêu cũng phối hợp kêu một tiếng.
Thấy sự ăn ý giữa em trai và mèo, đuôi lông mày Đoạn Tri Ảnh hơi trầm xuống, hàng mi dày mang theo vẻ nặng nề thường ngày cũng dịu đi một chút.
“Ừ.” Anh khẽ gật đầu.
3
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
