TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Đoạn Thư Dật bế mèo, thoáng thấy trong mắt mèo con ánh lên chút... khinh bỉ?

“Còn muốn chơi nữa không?” Cậu ấy cười gượng.

Xe còn không bằng chạy bộ, Miêu Miêu thấy chán luôn, bắt đầu liếʍ móng, đuổi đuôi tự chơi một mình.

Thấy mèo không còn hứng thú, Đoạn Thư Dật thở phào.

Cậu ấy cầm điều khiển, thử lại lần nữa.

Lần này cậu ấy đẩy công suất lên tối đa, động cơ gầm rú ồn ã, chiếc xe lao vυ"t qua phòng, đâm vào tường, bị mυ"ŧ chống va chạm chặn lại.

Bánh vẫn quay, thân xe không lật.

Không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra cả.

Đoạn Thư Dật buông tay khỏi cần điều khiển, chiếc xe dừng lại.

Mọi thứ đều yên tĩnh.

Trong phòng chỉ còn tiếng lách tách nho nhỏ khi móng mèo gõ lên tấm thảm.

“Thầy Từ, chiều nay em thử cho mèo con chơi xe điều khiển.”

Cậu ấy nhắn tin cho bác sĩ tâm lý của mình.

“Em có muốn chia sẻ cảm nhận không?”

Thầy Từ trả lời rất nhanh.

“Cảm giác... rất phức tạp.” Đoạn Thư Dật gõ từng chữ một: "Cũng như trước kia, chỉ cần nhìn một chiếc xe không người lái lao đi vun vυ"t là em đã thấy rất kí©h thí©ɧ. Có lẽ vì là con trai, khát vọng với tốc độ và máy móc vẫn luôn tồn tại trong em. Nhưng một khi có mèo con ngồi trên xe, em lại khó mà giữ được bình tĩnh, trong lòng nóng như lửa đốt...”

“Chiếc xe chở mèo con đã chạy chưa?”

“Rồi. Chạy rồi. Sự lo âu của em tăng theo tốc độ xe, tích tụ dần. Cho đến khi em không thể chịu nổi cảm giác áp lực từ việc xe tăng tốc. Cho đến khi... mèo con không thấy vui nữa, tự mình nhảy khỏi xe.”

Lần này, thầy Từ im lặng hơi lâu, sau đó nhắn một đoạn rất dài:

“Nhưng dù sao, xe cũng đã chạy, đúng không? Còn nhớ trước đây chúng ta từng làm liệu pháp giải mẫn cảm không? Nhưng chúng ta đã thất bại. Để giúp em vượt qua nỗi sợ xe cộ, tôi đã lên kế hoạch theo từng ngày: từ việc chỉ nhìn người khác bước vào xe, đến việc em tự mình bước vào...”

Đoạn Thư Dật đương nhiên nhớ.

Vụ tai nạn bảy năm trước để lại cho cậu ấy chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn nặng.

Chỉ cần thấy xe thì không sao, thấy người thì không sao nhưng nếu thấy người bước vào xe, cậu ấy sẽ lập tức phản ứng quá mức.

Từ ngày đó, cậu ấy không rời khỏi thành phố nơi tai nạn xảy ra, sống như một hồn ma bị trói buộc.

Các đối tác muốn hợp tác đều phải đến tận nơi, còn cậu ấy bị bêu riếu là idol chảnh nhất showbiz.

Lần điều trị đó, cậu ấy đã bình tĩnh ngồi vào xe. Nhưng ngay khi cửa xe đóng lại, cậu ấy sụp đổ hoàn toàn.

Cậu ấy tin chắc rằng, chỉ cần động cơ xe khởi động, ký ức chấn thương bảy năm trước sẽ lập tức ùa về, hiện hữu trong thực tại.

Thế là, Đoạn Thư Dật chính thức từ bỏ điều trị giải mẫn cảm.

“Chúng ta từng không thể đi đến bước xe bắt đầu chạy, nhưng hôm nay, em đã làm được.”

“Nhưng em rất căng thẳng. Hơn nữa... cũng chỉ là xe đồ chơi thôi.”

“Nếu em thực sự xem nó chỉ là món đồ chơi, em đã không căng thẳng. Em cảm thấy không an toàn, chính vì mèo con và chiếc xe đã trở thành phản chiếu giữa em và xe thật. Điều quan trọng nhất là: trong hoàn cảnh tương tự, lần này em đã lựa chọn tiến lên. Em đã chọn sống chung với sự lo âu, để xe lăn bánh.”

Lời nhắc của thầy Từ khiến Đoạn Thư Dật chợt nhận ra, hành động tưởng chừng nhỏ nhặt hôm nay, thật ra là một bước ngoặt lớn.

Mà chất xúc tác của bước ngoặt ấy, chỉ là một chú mèo nhỏ xíu.

“Mèo con khiến em cảm thấy an toàn, khiến em tin tưởng bản thân, khiến em tin rằng mình có thể bảo vệ được nó. Mà tấm lòng tốt đẹp trong em không chọn cách giữ mèo lại một cách thô bạo hay ngăn cản nó, mà là đáp ứng và hoàn thành, em muốn mèo con vui vẻ.”

“Chính vì muốn nó vui, em đã có động lực để vượt qua chính mình.”

“Và biết đâu, một chút động lực nhỏ bé này... lại là điểm bắt đầu cho mọi sự thay đổi.”

3

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.