0 chữ
Chương 12
Chương 12
Nó tìm thấy Đoạn Tri Ảnh rồi!
Anh ngồi bệt dưới đất, dựa vào thành giường, mắt nhắm nghiền, không còn ý thức.
Miêu Miêu hoảng hồn:
Người này... chết rồi sao?!
Không, chưa chết.
Bị mèo con cắn ống quần kéo lết vào phòng, quản gia phản ứng cực nhanh, lập tức gọi người tới đỡ đại thiếu lên giường, kiểm tra tình trạng.
Xác định không nguy hiểm, quản gia ôm mèo con ra ngoài và giải thích:
Hóa ra Đoạn Tri Ảnh mắc chứng mất ngủ nặng, nếu không uống thuốc thì gần như không thể ngủ.
Mà uống thuốc lâu dài thì lại gây tổn thương thần kinh nghiêm trọng, bác sĩ yêu cầu anh phải định kỳ ngừng thuốc để cơ thể phục hồi, và mỗi lần ngừng thuốc là một lần anh hoàn toàn mất ngủ.
Hiện tại đang đúng giai đoạn ngưng thuốc, anh đã gần một tuần chưa ngủ.
Cơ chế sinh tồn của cơ thể sẽ tự sập nguồn để cứu mạng, nên mới dẫn tới hiện tượng đột ngột ngất xỉu.
Tình trạng này đã kéo dài bảy năm.
Cơ thể chẳng khác nào một cái máy rách nát, Đoạn Tri Ảnh sống được đến bây giờ, là nhờ tiền thuê chuyên gia dinh dưỡng để kéo mạng.
Haiz.
Đời khó quá, mèo thở dài.
Cứ tưởng được nhà giàu nuôi thì khỏi lo, ai ngờ người nhà giàu... ai nấy đều có bệnh!
Là theo đúng nghĩa đen ấy...
Anh hai có bóng tâm lý, anh cả thì rối loạn giấc ngủ!
Quản gia định ôm mèo về phía khu của nhị thiếu, nhưng mèo con lại lo cho đại thiếu chưa tỉnh, nên cứ leo lên leo xuống mãi.
Lo cho anh, mà cũng lo cho em, khiến Miêu Miêu quay như chong chóng!
Quản gia nhìn ra sự phân vân của mèo, bèn đề nghị: “Nhị thiếu còn chưa xong tư vấn, Miêu Miêu ở lại với đại thiếu trước nhé? Lát nữa chú qua đón.”
“Meo!” Mèo tổng bận rộn lên tiếng đồng ý.
Được đưa về cạnh giường Đoạn Tri Ảnh, đợi quản gia rời đi, Miêu Miêu loạng choạng bò lên ngực anh.
Nó rướn người, lấy chóp mũi cọ vào mũi anh.
Có thở rồi!
Thật sự chưa chết!
Miêu Miêu thở phào.
Hơi thở của Đoạn Tri Ảnh đều đều nhưng yếu ớt, phập phồng rất nhỏ.
Mèo con vốn định leo xuống, nhưng do dự một chút... lại nằm im tại chỗ.
Vậy nên... cứ ngồi đây thôi, có việc hay không thì cũng kiểm tra xem anh có còn thở không nhé!
Dù sao thì người này cũng cao to, khung xương lớn, leo lên leo xuống khá mệt đấy.
Mèo con rúc vào ngực người đàn ông, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của anh.
Đây có thể nói là gương mặt hợp gu thẩm mỹ nhất với mèo con từ trước đến giờ, dù bản thân nó cũng không hiểu mình có gu từ bao giờ, nhưng nó chắc chắn, gương mặt của Đoạn Tri Ảnh là gương mặt mà nó thích nhất.
Lần đầu gặp nhau, cậu chủ lớn phong thái trầm ổn, phu nhân Lê thì xinh đẹp rạng rỡ...
Nhị thiếu gia thì trẻ trung sáng sủa, còn tiểu thiếu gia thì non nớt đáng yêu.
Dù tất cả đều ưa nhìn theo tiêu chuẩn của mèo con, nhưng không ai khiến nó choáng ngợp như Đoạn Tri Ảnh.
Một gương mặt điển trai mang nét trưởng thành, lại hòa cùng khí chất u ám như có độc, tạo nên một loại hấp dẫn gây nghiện.
Miêu Miêu nghiêng đầu, mỗi lần nhìn gương mặt ấy, trong lòng nó lại dâng lên cảm giác nhói nhói, chua chua.
Mèo con rất nhạy cảm, chỉ là nó không biết diễn đạt...
Nó có thể cảm nhận được nơi Đoạn Tri Ảnh có một loại cảm giác tự hủy bình thản, là một kiểu tuyệt vọng đã được lý trí hóa.
Miêu Miêu nằm im trên ngực anh, ngẩn người ngắm nhìn gương mặt ấy, cũng dần thấy an lòng.
Cơ thể đàn ông ấm áp, xúc cảm vừa đàn hồi vừa mềm mại.
Chính vì thế mà nó không nhận ra, đôi chân bé xíu đã bắt đầu cào cào không ngừng.
Mèo nhỏ cỡ tuổi này, đúng là giai đoạn thích dậm sữa.
Và thế là... Đoạn đại thiếu trong tình trạng hoàn toàn không phòng bị, trở thành mẹ mèo bất đắc dĩ.
Dù móng vuốt nhỏ không mạnh, nhưng đối tượng bị dậm lại là người có giấc ngủ cực kỳ kém, Đoạn Tri Ảnh hơi cau mày.
Miêu Miêu thì không biết mình chính là thủ phạm làm người ta tỉnh giấc, còn ngẩng đầu, chờ đợi người kia mở mắt.
Anh ngồi bệt dưới đất, dựa vào thành giường, mắt nhắm nghiền, không còn ý thức.
Miêu Miêu hoảng hồn:
Người này... chết rồi sao?!
Không, chưa chết.
Bị mèo con cắn ống quần kéo lết vào phòng, quản gia phản ứng cực nhanh, lập tức gọi người tới đỡ đại thiếu lên giường, kiểm tra tình trạng.
Xác định không nguy hiểm, quản gia ôm mèo con ra ngoài và giải thích:
Hóa ra Đoạn Tri Ảnh mắc chứng mất ngủ nặng, nếu không uống thuốc thì gần như không thể ngủ.
Mà uống thuốc lâu dài thì lại gây tổn thương thần kinh nghiêm trọng, bác sĩ yêu cầu anh phải định kỳ ngừng thuốc để cơ thể phục hồi, và mỗi lần ngừng thuốc là một lần anh hoàn toàn mất ngủ.
Hiện tại đang đúng giai đoạn ngưng thuốc, anh đã gần một tuần chưa ngủ.
Cơ chế sinh tồn của cơ thể sẽ tự sập nguồn để cứu mạng, nên mới dẫn tới hiện tượng đột ngột ngất xỉu.
Cơ thể chẳng khác nào một cái máy rách nát, Đoạn Tri Ảnh sống được đến bây giờ, là nhờ tiền thuê chuyên gia dinh dưỡng để kéo mạng.
Haiz.
Đời khó quá, mèo thở dài.
Cứ tưởng được nhà giàu nuôi thì khỏi lo, ai ngờ người nhà giàu... ai nấy đều có bệnh!
Là theo đúng nghĩa đen ấy...
Anh hai có bóng tâm lý, anh cả thì rối loạn giấc ngủ!
Quản gia định ôm mèo về phía khu của nhị thiếu, nhưng mèo con lại lo cho đại thiếu chưa tỉnh, nên cứ leo lên leo xuống mãi.
Lo cho anh, mà cũng lo cho em, khiến Miêu Miêu quay như chong chóng!
Quản gia nhìn ra sự phân vân của mèo, bèn đề nghị: “Nhị thiếu còn chưa xong tư vấn, Miêu Miêu ở lại với đại thiếu trước nhé? Lát nữa chú qua đón.”
“Meo!” Mèo tổng bận rộn lên tiếng đồng ý.
Được đưa về cạnh giường Đoạn Tri Ảnh, đợi quản gia rời đi, Miêu Miêu loạng choạng bò lên ngực anh.
Có thở rồi!
Thật sự chưa chết!
Miêu Miêu thở phào.
Hơi thở của Đoạn Tri Ảnh đều đều nhưng yếu ớt, phập phồng rất nhỏ.
Mèo con vốn định leo xuống, nhưng do dự một chút... lại nằm im tại chỗ.
Vậy nên... cứ ngồi đây thôi, có việc hay không thì cũng kiểm tra xem anh có còn thở không nhé!
Dù sao thì người này cũng cao to, khung xương lớn, leo lên leo xuống khá mệt đấy.
Mèo con rúc vào ngực người đàn ông, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của anh.
Đây có thể nói là gương mặt hợp gu thẩm mỹ nhất với mèo con từ trước đến giờ, dù bản thân nó cũng không hiểu mình có gu từ bao giờ, nhưng nó chắc chắn, gương mặt của Đoạn Tri Ảnh là gương mặt mà nó thích nhất.
Lần đầu gặp nhau, cậu chủ lớn phong thái trầm ổn, phu nhân Lê thì xinh đẹp rạng rỡ...
Dù tất cả đều ưa nhìn theo tiêu chuẩn của mèo con, nhưng không ai khiến nó choáng ngợp như Đoạn Tri Ảnh.
Một gương mặt điển trai mang nét trưởng thành, lại hòa cùng khí chất u ám như có độc, tạo nên một loại hấp dẫn gây nghiện.
Miêu Miêu nghiêng đầu, mỗi lần nhìn gương mặt ấy, trong lòng nó lại dâng lên cảm giác nhói nhói, chua chua.
Mèo con rất nhạy cảm, chỉ là nó không biết diễn đạt...
Nó có thể cảm nhận được nơi Đoạn Tri Ảnh có một loại cảm giác tự hủy bình thản, là một kiểu tuyệt vọng đã được lý trí hóa.
Miêu Miêu nằm im trên ngực anh, ngẩn người ngắm nhìn gương mặt ấy, cũng dần thấy an lòng.
Cơ thể đàn ông ấm áp, xúc cảm vừa đàn hồi vừa mềm mại.
Chính vì thế mà nó không nhận ra, đôi chân bé xíu đã bắt đầu cào cào không ngừng.
Mèo nhỏ cỡ tuổi này, đúng là giai đoạn thích dậm sữa.
Và thế là... Đoạn đại thiếu trong tình trạng hoàn toàn không phòng bị, trở thành mẹ mèo bất đắc dĩ.
Dù móng vuốt nhỏ không mạnh, nhưng đối tượng bị dậm lại là người có giấc ngủ cực kỳ kém, Đoạn Tri Ảnh hơi cau mày.
Miêu Miêu thì không biết mình chính là thủ phạm làm người ta tỉnh giấc, còn ngẩng đầu, chờ đợi người kia mở mắt.
4
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
