TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

Đáng tiếc, Đoạn Tri Ảnh không mở mắt.

Anh chỉ xoay người một chút, giữa cơn mơ hồ, một bàn tay to lớn từ sau lưng vươn tới...

Rồi ôm mèo con nhét vào trong chăn, cuộn trong lòng, tiếp tục ngủ.

Miêu Miêu: “?”

Mèo con cố vùng vẫy, nhưng trước mặt là chăn tơ tằm, sau lưng là cơ bắp ngực dày, hai bên là hai bắp tay rắn chắc của đại thiếu gia, bị kẹp đến mức không nhúc nhích được.

Mà nó lại không dám kêu, sợ làm gián đoạn giấc ngủ, một tài nguyên quý giá đối với Đoạn Tri Ảnh.

Vậy là mèo con cứ thế bị người đàn ông cuộn chặt, lạc trong mùi hương lạnh nhè nhẹ, ẩn dưới là sự ấm áp nơi vòng tay.

Cảm giác này... thật sự khá dễ chịu?

Mèo con vốn không có sức kháng cự với những nơi ấm áp, thế là co ro trong lòng người, từ từ lim dim.

Một người một mèo, ngủ rất ngon.

Quản gia nhìn đồng hồ, từ lúc Đoạn Tri Ảnh ngất đi tới giờ, cũng khoảng mười phút rồi.

Trong suốt bảy năm qua, giấc ngủ dài nhất của đại thiếu chỉ chừng ấy.

Quản gia nghĩ: chắc mình nên đưa mèo con ra, tránh để đại thiếu thức dậy rồi thấy phiền.

Ông gõ cửa, không có ai trả lời, nghĩ có chuyện gì đó, bèn đẩy cửa vào.

Cảnh tượng đập vào mắt khiến ông ngạc nhiên:

Đoạn Tri Ảnh đang ôm chặt mèo con, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt yên bình.

Mèo con cũng nằm ngoan trong lòng anh, cái bụng phập phồng đều đặn, ngủ rất say.

Quản gia bật cười, khẽ khàng khép cửa rút lui.

Ông nghĩ: thật hiếm có dịp đại thiếu ngủ được quá mười phút, cứ để người ta ngủ thêm một chút đi!

Thêm hai mươi phút trôi qua, quản gia lại đến gõ cửa, vẫn không ai trả lời.

Ông thăm dò đẩy cửa vào, trong phòng vẫn yên ắng, nhưng chính vì vậy lại càng khiến ông kinh ngạc hơn:

Nửa tiếng rồi! Đại thiếu vẫn đang ngủ!

Đây là kỷ lục ngủ dài nhất trong bảy năm qua!

-

Miêu Miêu mở mắt.

Giấc ngủ này thật ngon, nó vươn chân trước, ưỡn mông, duỗi người.

Vì trọng tâm chưa vững, vừa duỗi xong đã loạng choạng mấy bước, thiếu chút ngã.

Một tiếng cười trầm thấp, quyến rũ vang lên, một bàn tay lớn vươn ra, đỡ lấy thân thể nhỏ xíu của nó, kéo về ôm vào lòng.

Miêu Miêu ngẩng đầu, nhìn theo cơ thể mà nó đang tựa sát, phát hiện người đó là Đoạn Tri Ảnh đã tỉnh trước.

Người đàn ông mới tỉnh, tựa lưng vào gối mềm nơi đầu giường, chăn lụa phủ lỏng lẻo dưới thắt lưng, vài chiếc cúc áo sơ mi phía trên đã mở, lộ ra làn da lạnh nhợt, trắng nõn như tuyết.

Tay áo vén lên, lộ ra bắp tay rắn chắc vừa phải, cổ tay gân guốc nâng một chiếc tablet, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua màn hình.

Dáng vẻ lười biếng nhưng ánh mắt lại đầy tập trung.

Không hề giống một người vừa ngất đi vì kiệt sức.

Miêu Miêu bám theo phần bụng dưới, men theo vạt áo sơ mi leo lên, chui vào lòng người.

Mèo con ngồi đối diện với chiếc tablet, ngẩng đầu nhìn Đoạn Tri Ảnh.

Đoạn Tri Ảnh hơi trừng mắt, có vẻ hơi ngạc nhiên, có lẽ không ngờ con mèo này lại tự nhiên, dạn dĩ đến thế.

Cứ như lòng ngực anh là chỗ của nó vậy, ngồi y như chủ nhà.

Miêu Miêu còn chưa thấy đủ, giơ móng định leo tiếp lên ngực, có vẻ nghiện cảm giác vừa mềm vừa ấm kia rồi.

Nhưng bây giờ Đoạn Tri Ảnh đang ngồi, leo hơi khó.

Thế là, leo một nửa, lại trượt; leo lại, lại trượt.

Vừa vụng về, vừa kiên trì.

Lần nữa, vừa chạm vào ngực, Miêu Miêu đã cảm nhận thấy cơ ngực khẽ rung.

Miêu Miêu ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm của Đoạn Tri Ảnh.

Gương mặt vốn u ám như thể không biết cười là gì, giờ đây khóe môi nhẹ cong như là đang cười.

Miêu Miêu giữ nguyên tư thế leo, kinh ngạc:

Gì vậy? Mèo rất buồn cười sao?

Đẹp trai thì được quyền cười mèo à? Rõ ràng thấy mèo leo không được mà không giúp một tay!

Đồ xấu tính!

Đúng lúc đó, Đoạn Tri Ảnh hành động, giơ tay nhấc bổng nhóc con ngồi trong lòng mình, đặt lại trên cơ bụng, hai ngón tay gõ nhẹ vào gáy mèo con.

4

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.