TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

Đoạn Thư Dật ngạc nhiên trừng mắt, vài giây sau, cậu ấy mở cửa.

Miêu Miêu vẫn đang cạ đầu vào cánh cửa, tưởng mình có thể đẩy được, do quán tính nên ngã lăn ra ngoài, rồi lập tức bị Đoạn Thư Dật bế vào lòng.

Cậu ấy dụi mặt vào má mèo, áy náy nói: “Xin lỗi, anh không ngờ Miêu Miêu lại lo cho anh đến vậy.”

“Meo~”

Mèo con không hề trách việc bị nhốt, vẫn cạ đầu vào ngực cậu ấy, cái đuôi nhỏ nhẹ nhàng ve vẩy quét qua cánh tay.

Nó hiểu, con người này bị bệnh.

Nó đang lo cho con người ấy. Nó muốn bảo vệ.

Cuối cùng hai bên thỏa hiệp: Đoạn Thư Dật để quản gia ôm Miêu Miêu ngồi ngoài cửa phòng tư vấn, vừa để canh gác, vừa giúp cậu ấy yên tâm trị liệu.

“Meo~”

Chỉ vài phút sau khi Đoạn Thư Dật vào phòng, Miêu Miêu đã sốt ruột, ngẩng đầu kêu lên với quản gia.

Quản gia kiên nhẫn đáp: “Mới được một phút thôi. Còn phải chờ hơn sáu mươi cái một phút nữa cơ.”

Một lúc sau, Miêu Miêu lại ngẩng đầu kêu.

Quản gia bật cười: “Giờ là hai phút rồi đấy.”

Thấy mèo con lo lắng thái quá, quản gia bèn ôm nó lên tầng hai nhìn cảnh vật cho phân tán chú ý.

Hôm nay, biệt thự rất yên tĩnh. Nội thất hoa lệ, tinh tế, mang vẻ cổ kính như một lâu đài phủ bụi.

Đa số người trong nhà đều không có mặt, chỉ còn vài người giúp việc đang vội vàng đi lại dưới sảnh lớn.

Miêu Miêu chăm chú nhìn họ, đầu nhỏ nghiêng qua nghiêng lại theo từng chuyển động.

Bỗng, cửa chính biệt thự mở ra, một người đàn ông khoác áo choàng đen bước vào cùng vài người mặc vest.

Miêu Miêu nhìn kỹ, người dẫn đầu chính là người Đoạn Thư Dật từng giới thiệu, anh cả Đoạn Tri Ảnh.

“Meo!”

“Suỵt.”

Quản gia nhắc nhở phải giữ im lặng.

Miêu Miêu ngoan ngoãn im miệng, tiếp tục cúi đầu theo dõi.

Chỉ thấy Đoạn Tri Ảnh quay sang nói vài câu với đám người, họ gật đầu rồi rút đi.

Chỉ còn lại một mình anh giữa sảnh lớn, sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch.

Anh đưa tay bóp thái dương, bàn tay nổi rõ gân xanh, lộ ra sự chịu đựng cực hạn.

Người giúp việc quanh đó đều dừng lại, nhìn mà không biết có nên tiến đến đỡ không.

Vừa bước đi một bước, Đoạn Tri Ảnh đã loạng choạng.

Có người định lao tới đỡ, nhưng bị anh giơ tay cản lại.

Anh lảo đảo bước vào thang máy.

Thang máy hiển thị tầng hai.

Cửa mở, anh bước ra, rẽ vào khu phòng đối diện với chỗ hai người một mèo.

Bóng dáng lảo đảo khuất sau hành lang.

Mất hút khỏi tầm nhìn, Miêu Miêu sốt ruột, vừa kéo áo quản gia vừa kêu về hướng đó.

Quản gia ngạc nhiên vì độ tinh khôn của con mèo, vuốt lông trấn an: “Miêu Miêu cũng lo cho đại thiếu à?”

Mèo con càng kêu dồn dập.

Sợ nó gọi nhiều ảnh hưởng sức khỏe, quản gia đành thỏa hiệp: “Được rồi, chú ôm cháu qua đó nhìn một chút, nhìn xong là về nhé?”

Mèo con lập tức im lặng, như đồng ý.

Biệt thự chính của nhà họ Đoạn được chia đôi theo chiều ngang, tầng hai bị khu vực công cộng ở giữa cắt ra làm hai nửa, mỗi nửa là khu của Đoạn Tri Ảnh và Đoạn Thư Dật.

Dù cùng tầng, nhưng hai bên cách nhau khá xa, như hàng xóm không liền vách.

Khi hai người một mèo đến được nơi, đã không thấy bóng dáng Đoạn Tri Ảnh đâu.

Chỉ còn một căn phòng cửa khép hờ, có lẽ anh không còn sức để đóng lại.

Miêu Miêu lại kéo áo quản gia, ý bảo muốn vào đó.

Quản gia hơi ngần ngừ: “Đại thiếu chưa cho phép mà...”

Mèo con không làm khó người làm.

Quản gia không đi thì nó tự đi.

Nó nhảy phóc xuống đất, lách vào khe cửa.

Phòng rất rộng, so với thân hình bé xíu của mèo con thì cứ như mê cung, lại còn xa lạ, khiến nó choáng váng.

Bước trên tấm thảm lông cừu thủ công trải khắp sàn, nó ngẩng cao đầu, cổ cũng sắp mỏi, vẫn không hiểu cấu trúc căn phòng.

Chỉ đành lang thang vô định, cho đến khi vòng qua một tòa kiến trúc vuông lớn, nó mới nhận ra:

Đó là... giường.

Đi vòng sang bên kia giường, Miêu Miêu nín thở.

3

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.