TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Nói cách khác, chỉ cần thêm vài buổi nữa, cậu có thể phát hiện ra: hôm nay không chỉ tăng 5-6 người, mà có thể 8-9, rồi 10 mấy, ngày kế sẽ là 20 người...

Đáng tiếc, Ôn Diệu Nhiên đã không kịp đợi đến ngày đó.

Có cư dân mạng tức giận nói: một chàng trai vừa đẹp, vừa thông minh, vậy mà lại lâm vào tình trạng bấp bênh, là người vô hình, đó là vì xã hội này phân phối tài nguyên không công bằng, là vì xã hội đã bệnh rồi!

Biết bao khúc quanh có thể khiến người trẻ hắc hóa, cậu đều vượt qua bằng lòng tốt thuần khiết, nhưng thế giới này chưa từng đối xử dịu dàng với cậu.

Tất cả đều tiếc cho cậu.

Tất cả đều đau vì cậu ra đi.

Trước màn hình máy tính, mèo con ngẩng đầu nhìn gương mặt thanh tú của người thanh niên trong video, trong mắt xanh phản chiếu ánh sáng lấp lánh như sao sa.

Mọi người đều đang buồn, nhưng góc nhìn của mèo con thì khác.

Nó hân hoan nghĩ:

Hóa ra mình từng sống rực rỡ như vậy!

Hóa ra nhiều người nhớ tên mình đến thế!

Hóa ra sau khi mình rời đi, lại nhận được nhiều yêu thương như vậy!

Mèo con cầu nguyện:

Nếu mình chính là chàng trai kia, thì lần này, mình có thể nở nụ cười rời khỏi thế giới rồi, phải không?

Chỉ mong nếu có một lần tái sinh, mình vẫn sẽ được yêu thương nhiều đến thế!

Mèo con bắt đầu quen với cái tên mới của mình.

Chỉ cần Đoạn Thư Dật gọi Miêu Miêu, nó đều sẽ có phản ứng, còn có thèm để ý tới không thì... hoàn toàn tùy vào tâm trạng.

Ví dụ như lúc mèo con đang rất bận, bận liếʍ chân, bận cào ghế sofa thì chắc chắn sẽ lơ đẹp con người.

Chỉ khi Đoạn Thư Dật bế nó lên, đưa núm bình sữa dê vào miệng, mèo con mới chịu miễn cưỡng mà mυ"ŧ hai ngụm, coi như ban phát thể diện.

Tính cách kiêu kỳ đã bắt đầu bộc lộ.

Cốc cốc.

Ngay khi Miêu Miêu đang mυ"ŧ đến giọt cuối cùng, cửa phòng thú cưng bị gõ.

Đoạn Thư Dật ngẩng đầu: “Vào đi.”

Quản gia bước vào, cúi đầu nhắc nhở:

“Nhị thiếu, thầy Từ đến rồi.”

“Ồ...” Đoạn Thư Dật sững người một lúc, rồi cúi xuống xoa đầu Miêu Miêu, dù mèo con chưa chắc nghe hiểu, cậu ấy vẫn nhẹ nhàng nói: “Miêu Miêu, anh của em phải đi gặp bác sĩ tư vấn một tiếng, em ở lại ngoan ngoãn nhé.”

Bác sĩ tâm lý?

Vừa nghe thấy từ quen thuộc đó, mèo con lập tức dựng tai lên.

Người này bị bệnh sao?

Miệng vẫn còn dính một giọt sữa, khiến Đoạn Thư Dật phì cười, đưa tay lau đi.

Vừa bước được vài bước, Miêu Miêu đã tất tả dùng đôi chân ngắn đuổi theo.

“Ơ?”

Nó quá nhỏ, Đoạn Thư Dật sợ dẫm trúng nên vội dừng lại.

Người dừng, mèo cũng dừng.

Cậu ấy bước về phía cửa, mèo con lại quấn quanh chân, cứ như nhất định phải theo cho bằng được.

Hiển nhiên, Miêu Miêu đang bám người.

Đoạn Thư Dật ngồi xuống, bế mèo vào lòng: “Không nỡ để anh đi à? Anh sẽ quay lại ngay thôi mà, được không?”

Miêu Miêu lăn lộn trong lòng Đoạn Thư Dật, như không chịu buông tha, lại giống như đang nũng nịu.

Đoạn Thư Dật cắn răng cứng lòng, đặt Miêu Miêu xuống, đẩy ra xa.

Nó bị đẩy đi hơn nửa mét, đứng ngẩn ra đó, chắc không ngờ lại bị con người đối xử như vậy.

Nhân lúc đó, Đoạn Thư Dật quay người chạy vội ra cửa, Miêu Miêu sực tỉnh, hấp tấp lao theo.

Mèo con xoay quanh khe cửa và bàn chân con người.

Đoạn Thư Dật dùng mũi dép bông đẩy nó lùi vào trong phòng, muốn đóng cửa, nhưng Miêu Miêu lại kiên trì chen vào, tiếp tục đấu trí đấu lực.

Suýt chút nữa bị kẹt vào cửa, Đoạn Thư Dật hoảng lên, lần cuối cùng đẩy mèo con ra, lực hơi mạnh, khiến nó chao đảo một cái.

Cửa đóng sập.

Đoạn Thư Dật cúi đầu nhìn cánh cửa, chợt thấy có lỗi.

Bên trong vang lên tiếng mèo kêu non nớt, từng tiếng dồn dập, nghe như rất lo lắng.

“Miêu Miêu chắc không dám ở một mình." Đoạn Thư Dật dặn quản gia: "Chút nữa phiền chú trông nó giúp cháu.”

Quản gia mỉm cười: “Có khi không phải mèo con sợ ở một mình đâu. Nghe nói, dù nhỏ đến mấy, mèo cũng muốn bảo vệ con người.”

3

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.