TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 156
Chương 156

Chợ hoa ngoài bán hoa ra thì cũng có rất nhiều sạp hàng khác, ví dụ như bán đồ ăn nhẹ, bán đồ trang trí… không chợ đêm là mấy.

Lục Trầm Uyên thường ở bên ngoài nhiều, từng thấy qua nhưng đây cũng là lần đầu tiên đi chợ hoa, ít nhiều cũng thấy mới lạ.

Lục Hạo thì khác, cậu chưa từng đến những nơi như thế này, tò mò nhìn trái nhìn phải, bị mọi thứ xung quanh thu hút.

Bên cạnh có một quầy biểu diễn ảo thuật đường phố thu hút sự chú ý của Lục Hạo nhất, khi người ta biểu diễn ảo thuật, cậu không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Đến khi quay đầu lại, cậu phát hiện Tô Hiểu đã đi lên trước mấy bước để chọn hoa, không còn ở bên cạnh cậu nữa.

Lục Hạo vội vàng chạy lên, đưa tay nắm lấy quả bông trên áo của Tô Hiểu, sợ mình lại quên đi theo.

Cảm nhận được độ mềm mượt trong tay, Lục Hạo mới yên tâm trở lại.

Tô Hiểu dựa vào danh sách chọn một hồi mới mua đủ.

Trong một cửa hàng hoa khá lớn, Tô Hiểu mua được hầu hết những loại hoa mình cần, Lục Trầm Uyên thanh toán xong thì gọi người đến lấy hoa mang về Lục gia ngay.

Chủ cửa hàng vừa định hỏi Tôi Hiểu có cần dịch vụ ship hoa không: …… Làm phiền rồi.

Ông lại lén nhìn Lục Trầm Uyên một cái.

Thì ra nhà này làm dịch vụ vận chuyển à.

Sau khi mua hoa xong thì Tô Hiểu bắt đầu thả lỏng, ghé quầy bên trái chơi một chút, lại sang quầy bên phải mua một chút.

Mới đi dạo chưa bao lâu, cô đã mua cả đống đồ.

Cô còn kéo Lục Hạo và Lục Trầm Uyên đi ném phi tiêu, bắn bóng bay, ném vòng… gần như tất cả những trò chơi thú vị ở chợ hoa, cô đều thử qua rồi mới hài lòng rời đi.

Tô Hiểu thì vui vẻ hết sức, còn Lục Trầm Uyên và Lục Hạo thì lại có chút hoài nghi nhân sinh.

Tại sao mấy cái phi tiêu, bóng bay, ném vòng kia lại khó như thế?

Tại sao, tại sao, tại sao???

Nhưng ngoài điều này ra thì hai người vẫn khá hài lòng với chợ hoa.

Đây là lần đầu tiên họ ra ngoài đến những nơi thế này vào cuối năm.

Những năm trước, nhiều nhất là đêm giao thừa và sáng mùng một cùng nhau ăn bữa cơm, Lục Trầm Uyên lì xì cho Lục Hạo, ngoài ra thì không khác gì ngày bình thường.

Đến câu đối cũng là mấy người Trương Đào chọn rồi dán lên.

Tô Hiểu sờ móc dây trang trí mới mua ở một sạp hàng, cười nói, “Đây là lần đầu tiên tôi được cảm nhận bầu không khí năm mới đó.”

Lục Trầm Uyên nhìn cô từ kính chiếu hậu, thấy sự vui vẻ trong mắt cô, “Chúng tôi cũng vậy.”

*

Trưa hôm sau, hoa Tô Hiểu mua mới được mang đến Lục gia.

Tối qua lúc đi mua cũng đã khá muộn rồi.

Hoa vừa đến thì Tô Hiểu bắt đầu chỉ huy mọi người xếp vào những chỗ mong muốn.

Sau khi bày biện hoa xong thì việc trang trí nhà đón Tết chính thức hoàn thành.

Tô Hiểu nhìn ngôi nhà được trang trí mà vô cùng hài lòng vỗ tay.

Đẹp hơn trước một chút.

Hai ngày cuối cùng của năm cũ trôi qua nhanh chóng trong sự bận rộn, rất nhanh đã đến 30 Tết.

Sáng 30, Lục Trầm Uyên vẫn dậy sớm theo đồng hồ sinh học như thường, sau khi đắp chăn gọn gàng cho Tô Hiểu xong thì nhẹ nhàng xuống giường.

Vừa mở cửa ra thì gặp phải Lục Hạo cũng vừa dậy đi qua.

Hai ba con cùng nhau chạy bộ, sau đó Lục Trầm Uyên làm bữa sáng đơn giản cho cả nhà, giữ ấm phần của Tô Hiểu.

Ăn sáng xong, Lục Trầm Uyên lau miệng, hỏi Lục Hạo: “Đi siêu thị không?”

Lục Hạo ngẩng đầu, “?”

Lục Trầm Uyên: “Tối nay làm lẩu hải sản.”

Nghe thấy lẩu hải sản, Lục Hạo đồng ý ngay, còn tìm lại link lần trước gửi cho Lục Trầm Uyên, dự định mua đồ theo đường dẫn đó.

Cứ như vậy, hai ba con lái xe đi đến siêu thị vào sáng sớm khi Tô Hiểu còn đang say trong giấc nồng.

Vừa đến siêu thị, hai người lấy một chiếc xe đẩy ở cửa rồi đi theo chỉ dẫn đến khu vực hải sản.

Lục Trầm Uyên đẩy xe, Lục Hạo phụ trách xem điện thoại đọc danh sách đồ, “Cần mua tôm, cua……”

Lục Hạo đọc xong, hai người đúng lúc đi qua chỗ bán tôm, Lục Trầm Uyên dừng lại, kêu nhân viên cân cho 1 kg tôm.

Khi Lục Trầm Uyên đang cân tôm thì Lục Hạo đi lên trước mấy bước đến chỗ bán cua.

Vậy thì cậu sẽ mua cua.

Ý nghĩ vừa lóe lên thì lại gặp trở ngại khác, cậu trầm mặc trước bể nước đầy cua.

Chọn thế nào?

Con to ngon hay nhỏ ngon?

Lục Hạo chợt nhớ ra trước đây đã từng đọc được, mua hải sản thì phải chọn con tươi sống, vậy có phải con nào càng hiếu động càng tốt không?

Vừa nghĩ, Lục Hạo vừa thò tay và bể nước chạm vào một con cua, muốn thử xem con nào linh hoạt hơn.

Lục Trầm Uyên đang cầm con tôm lên, vừa quay lại đã thấy Lục Hạo thò tay vào bể, anh vội vàng bước lên ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi.

Con cua bị đụng vào không chút khách khí, ngay lập tức dùng càng kẹp chặt lấy tay Lục Hạo.

Sắc mặt của Lục Hạo biến đổi thấy rõ.

Một bác gái bên cạnh thấy vậy, vội vàng đi qua gỡ con cua ra khỏi tay Lục Hạo giúp, “Ôi thằng bé này, sao lại thò tay vào trong thế?”

Lục Trầm Uyên vội đi thanh toán một hộp băng keo cá nhân, vừa cười vừa dán cho Lục Hạo.

Lục Hạo đau đến mức nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn không quên nhắc Lục Trầm Uyên: “Đừng nói cho mẹ.”

Sẽ bị cười.

Cười rất to ấy!

Editor: Sắp tới mình hơi bận nên có lẽ không cập nhật truyện hàng ngày được, mong mọi người thông cảm nha, nhưng mình sẽ cố gắng khắc phục, cảm ơn mọi người rất nhiều!

10

0

3 tháng trước

3 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.