0 chữ
Chương 157
Chương 157
Sau đó, dù mua hải sản gì, Lục Hạo đều cho tay ra đằng sau, đứng cách bể nước nửa mét.
Sau khi mua đủ các loại hải sản có trong danh sách, hai người bắt đầu đi mua gia vị và rau ăn kèm.
Lục Trầm Uyên không giống Lục Hạo, anh là người có kinh nghiệm sống, dễ dàng chọn được gia vị và rau củ cần thiết.
Khi chọn Lục Trầm Uyên cũng hướng dẫn cho Lục Hạo nên chọn như thế nào.
Anh không hy vọng Lục Hạo trở thành kiểu “phú nhị đại” không biết tự chăm sóc mình.
Sau khi mua xong, hai người lại đến khu vực đồ ăn vặt mua cho Tô Hiểu mấy món cô thích rồi mới rời khỏi siêu thị.
Đến nhà thì vừa đúng 10 giờ, Tô Hiểu đang ngồi ăn bữa sáng Lục Trầm Uyên giữ ấm cho.
Trương Đào lấy câu đối dán trên cửa ra, chuẩn bị lát nữa sẽ mang ra dán. Trương Đào là người giúp việc cuối cùng ở lại ngày hôm nay, buổi chiều cô ấy cũng bắt đầu nghỉ rồi.
Tô Hiểu thấy mấy cái túi trong tay hai người, “Hai người vừa đi siêu thị sao?”
Lục Trầm Uyên lấy chỗ đồ ăn vặt mua cho cô ra đặt vào chiếc tủ đựng đồ ăn vặt của Tô Hiểu, gật đầu, “Ừm, tối nay làm lẩu hải sản.”
Nghe Lục Trầm Uyên nói Tô Hiểu mới chợt nhớ ra chuyện này.
Khi lên đảo chơi, cô quên ăn lẩu mất rồi!!!
Tay nghề của Lục Trầm Uyên Tô Hiểu đã được thưởng thức vào lần nướng xiên trước, vì thế cô rất tin tưởng vào món lẩu hải sản Lục Trầm Uyên làm, Lục Trầm Uyên chỉ nói thôi cô đã vô cùng mong đợi rồi!
Lục Hạo nhìn đồ ăn của Tô Hiểu trên bàn, mở tủ lạnh rót một cốc sữa, làm nóng rồi đưa cho cô.
Tô Hiểu nhận lấy sữa, mới nhớ ra rằng người giúp việc thường chuẩn bị bữa sáng cho cô không còn ở đây, cô cũng quên uống sữa luôn.
Vừa định nói cảm ơn, Tô Hiểu nhìn thấy băng dán trên tay Lục Hạo, cô tóm lấy xem, “Ở đây sao vậy?”
Lục Hạo rụt tay lại, “Không có gì.”
Tô Hiểu nhìn Lục Trầm Uyên, Lục Trầm Uyên lại chỉ Lục Hạo, làm động tác “suỵt”.
Tô Hiểu tức giận nói, “Được lắm, hai người có bí mật riêng rồi.”
Lục Hạo muốn giải thích, nhưng nghĩ đến chuyện ngốc nghếch như vậy, cậu không muốn nói cho Tô Hiểu, chột dạ liếc túi cua.
Chúng vẫn đang động đậy trong túi!
Tô Hiểu vẫn luôn nhìn Lục Hạo, đương nhiên cũng thấy cậu liếc túi cua, trong lòng có sự suy đoán, “Để tôi đoán nhé, có phải cậu bị cua kẹp không?”
Lục Hạo kinh ngạc, sao Tô Hiểu lại biết.
Tô Hiểu và Lục Trầm Uyên bật cười.
Trương Đào nhìn ba người họ, cũng cười theo.
Chỉ có cô ấy biết, không phải cô ấy cười vì biểu cảm của Lục Hạo mà thật lòng cười vì thấy vui cho họ.
Lục Hạo bị cười thì vừa ngại ngùng, vừa ấm ức, ngồi quay lưng lại với Tô Hiểu.
Để lại cho Tô Hiểu một bóng lưng tức giận.
Tô Hiểu thấy vậy, hít hít mũi, “Hơi lạnh nhỉ, hắt xì—”
Lục Hạo khẽ động đôi tai, bật dậy lấy chiếc khăn quàng treo bên cạnh choàng lên người Tô Hiểu, nhưng vẫn không chịu nói chuyện với cô.
Tô Hiểu chỉnh lại giọng điệu: “Không cười nữa, đều tại con cua!”
Lục Hạo lúc này mới để ý đến cô, gật đầu, “Ừm, tại con cua!”
*
Buổi trưa trong nhà không ai nấu cơm nên cả nhà quyết định ra ngoài ăn.
Sau khi về thì Tô Hiểu đi ngủ trưa.
Lục Trầm Uyên và Lục Hạo vào bếp, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho lẩu hải sản buổi tối.
Tô Hiểu ngủ đến 3 giờ thì dậy, sau khi dán câu đối với Trương Đào xong thì cô ấy cũng về quê nghỉ Tết.
Trương Đào vừa bước đến cửa thì Tô Hiểu gọi lại, “Chị Đào, đợi một chút!”
Sau đó chạy vào phòng bếp hỏi Lục Trầm Uyên, “Lì xì cho chị Đào đâu?”
Hai tay Lục Trầm Uyên đang bẩn, giơ tay lên chỉ vào túi mình.
Tô Hiểu thấy túi quần bên trái của Lục Trầm Uyên lòi ra một góc màu đỏ đỏ, cũng không nghĩ nhiều chạy đến lấy rồi chạy ra đưa cho Trương Đào, “Nè, chị Đào năm mới vui vẻ nhé.”
Trương Đào nhận lấy lì xì, “Cảm ơn phu nhân, mọi người cũng vậy.”
Tô Hiểu nhìn Trương Đào đi khỏi rồi mới vào nhà.
Lục Trầm Uyên và Lục Hạo bận rộn trong phòng bếp, Tô Hiểu ở bên ngoài ôm đồ ăn vặt xem tivi, thỉnh thoảng đi vào nhìn một cái.
Ngoài link dẫn Lục Hạo gửi, Lục Trầm Uyên cũng hỏi đầu bếp một chút, dựa theo công thức ông ấy đưa để làm nước lẩu.
Hơn 6 giờ tối, Lục Trầm Uyên bưng nồi nước lẩu đặt lên bàn ăn, bật bếp từ âm bàn.
Chẳng mấy chốc, nước trong nồi bắt đầu sôi, bong bóng nổi lên.
Lục Hạo phụ trách bê đồ ăn và gia vị lên, đồ ăn bày đầy cả một bàn.
Chủ yếu là do bàn ăn của Lục gia quá dài, có thể ngồi đến mấy chục người, nếu như là bàn ăn của nhà bình thường có lẽ không để hết được chỗ đồ ăn này.
Lần đầu tiên đến Tô Hiểu đã rất thắc mắc vấn đề này.
Lục gia rõ ràng chỉ có Lục Trầm Uyên và Lục Hạo, Lục Trầm Uyên còn thường xuyên không về, vậy mua cái bàn dài như thế làm gì?
Nhưng sau khi xem vô số phim truyền hình tổng tài thì Tô Hiểu hiểu rồi, có lẽ bàn dài chính là tượng trưng cho nhà có tiền.
Lục Trầm Uyên cho hải sản vào nồi, chờ một lát là có thể ăn rồi.
Chỉ ngửi mùi hương nước lẩu thôi Tô Hiểu đã biết lẩu hải sản này không giống với hai lần ăn trước, lần này chắc chắn sẽ ngon.
Lục Trầm Uyên gắp một con tôm ra, bóc hết vỏ rồi bỏ vào bát Tô Hiểu.
Tô Hiểu gắp lên chấm vào nước sốt, cười tươi, “Cảm ơn!”
Lục Hạo thấy vậy lập tức bỏ đũa xuống bóc hai con tôm để vào bát Tô Hiểu, rồi kiêu ngạo nhìn Lục Trầm Uyên một cái.
Tô Hiểu: “Oa, cảm ơn cậu!”
Lục Trầm Uyên không nói gì, gắp một con cua trong nồi ra, dùng kéo bóc tách thịt cua hoàn chỉnh rồi đặt vào bát Tô Hiểu.
Nhìn cả chiếc càng cua được tách hoàn chỉnh trong bát, Tô Hiểu kinh ngạc.
Lục Trầm Uyên cầm giấy lau tay, “Giỏi không?”
Tô Hiểu gật đầu: “Giỏi…Giỏi quá!”
Lục Hạo: !!!
Cậu lập tức cầm kéo lên, học theo cách Lục Trầm Uyên làm như vừa nãy, cẩn thận tách thịt cua ra rồi đặt lên đĩa để trước mặt Tô Hiểu, mong chờ nhìn cô.
Tô Hiểu cũng không kiệm lời khen, “Hạo Hạo cũng giỏi lắm!”
Lời vừa dứt, trong bát lại thêm mấy miếng bào ngư đã cắt nhỏ.
Lục Trầm Uyên cười nói, “Bào ngư mới được mang đến hôm qua đó, em thử xem.”
Ở siêu thị không mua được bào ngư chất lượng tốt như thế này.
Tô Hiểu liếc Lục Hạo một cái, vừa nhìn đã biết cậu cũng chuẩn bị vớt bào ngư trong nồi ra, vội vàng cầm lấy cái thìa múc cho hai người họ mỗi người một thìa đầy hải sản, “Ăn đi, để lâu thì không ngon nữa.”
Lục Hạo nhìn bát của Lục Trầm Uyên rồi lại nhìn bát mình, cuối cùng đẩy một con tôm lên trên để Lục Trầm Uyên nhìn thấy.
Tô Hiểu múc cho cậu…nhiều hơn một con tôm!!!
Lục Trầm Uyên nhìn thấy liền hiểu ý cậu, không nhịn được bật cười.
Sao anh lại so đo với một đứa trẻ chứ.
Nhưng, Lục Hạo quả thực hoạt bát hơn trước rất nhiều.
Lục Trầm Uyên gắp một con nhím biển để vào bát Lục Hạo, “Ăn đi.”
Sau khi mua đủ các loại hải sản có trong danh sách, hai người bắt đầu đi mua gia vị và rau ăn kèm.
Lục Trầm Uyên không giống Lục Hạo, anh là người có kinh nghiệm sống, dễ dàng chọn được gia vị và rau củ cần thiết.
Khi chọn Lục Trầm Uyên cũng hướng dẫn cho Lục Hạo nên chọn như thế nào.
Anh không hy vọng Lục Hạo trở thành kiểu “phú nhị đại” không biết tự chăm sóc mình.
Sau khi mua xong, hai người lại đến khu vực đồ ăn vặt mua cho Tô Hiểu mấy món cô thích rồi mới rời khỏi siêu thị.
Đến nhà thì vừa đúng 10 giờ, Tô Hiểu đang ngồi ăn bữa sáng Lục Trầm Uyên giữ ấm cho.
Trương Đào lấy câu đối dán trên cửa ra, chuẩn bị lát nữa sẽ mang ra dán. Trương Đào là người giúp việc cuối cùng ở lại ngày hôm nay, buổi chiều cô ấy cũng bắt đầu nghỉ rồi.
Lục Trầm Uyên lấy chỗ đồ ăn vặt mua cho cô ra đặt vào chiếc tủ đựng đồ ăn vặt của Tô Hiểu, gật đầu, “Ừm, tối nay làm lẩu hải sản.”
Nghe Lục Trầm Uyên nói Tô Hiểu mới chợt nhớ ra chuyện này.
Khi lên đảo chơi, cô quên ăn lẩu mất rồi!!!
Tay nghề của Lục Trầm Uyên Tô Hiểu đã được thưởng thức vào lần nướng xiên trước, vì thế cô rất tin tưởng vào món lẩu hải sản Lục Trầm Uyên làm, Lục Trầm Uyên chỉ nói thôi cô đã vô cùng mong đợi rồi!
Lục Hạo nhìn đồ ăn của Tô Hiểu trên bàn, mở tủ lạnh rót một cốc sữa, làm nóng rồi đưa cho cô.
Tô Hiểu nhận lấy sữa, mới nhớ ra rằng người giúp việc thường chuẩn bị bữa sáng cho cô không còn ở đây, cô cũng quên uống sữa luôn.
Lục Hạo rụt tay lại, “Không có gì.”
Tô Hiểu nhìn Lục Trầm Uyên, Lục Trầm Uyên lại chỉ Lục Hạo, làm động tác “suỵt”.
Tô Hiểu tức giận nói, “Được lắm, hai người có bí mật riêng rồi.”
Lục Hạo muốn giải thích, nhưng nghĩ đến chuyện ngốc nghếch như vậy, cậu không muốn nói cho Tô Hiểu, chột dạ liếc túi cua.
Chúng vẫn đang động đậy trong túi!
Tô Hiểu vẫn luôn nhìn Lục Hạo, đương nhiên cũng thấy cậu liếc túi cua, trong lòng có sự suy đoán, “Để tôi đoán nhé, có phải cậu bị cua kẹp không?”
Lục Hạo kinh ngạc, sao Tô Hiểu lại biết.
Tô Hiểu và Lục Trầm Uyên bật cười.
Trương Đào nhìn ba người họ, cũng cười theo.
Chỉ có cô ấy biết, không phải cô ấy cười vì biểu cảm của Lục Hạo mà thật lòng cười vì thấy vui cho họ.
Để lại cho Tô Hiểu một bóng lưng tức giận.
Tô Hiểu thấy vậy, hít hít mũi, “Hơi lạnh nhỉ, hắt xì—”
Lục Hạo khẽ động đôi tai, bật dậy lấy chiếc khăn quàng treo bên cạnh choàng lên người Tô Hiểu, nhưng vẫn không chịu nói chuyện với cô.
Tô Hiểu chỉnh lại giọng điệu: “Không cười nữa, đều tại con cua!”
Lục Hạo lúc này mới để ý đến cô, gật đầu, “Ừm, tại con cua!”
*
Buổi trưa trong nhà không ai nấu cơm nên cả nhà quyết định ra ngoài ăn.
Sau khi về thì Tô Hiểu đi ngủ trưa.
Lục Trầm Uyên và Lục Hạo vào bếp, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho lẩu hải sản buổi tối.
Tô Hiểu ngủ đến 3 giờ thì dậy, sau khi dán câu đối với Trương Đào xong thì cô ấy cũng về quê nghỉ Tết.
Trương Đào vừa bước đến cửa thì Tô Hiểu gọi lại, “Chị Đào, đợi một chút!”
Sau đó chạy vào phòng bếp hỏi Lục Trầm Uyên, “Lì xì cho chị Đào đâu?”
Hai tay Lục Trầm Uyên đang bẩn, giơ tay lên chỉ vào túi mình.
Tô Hiểu thấy túi quần bên trái của Lục Trầm Uyên lòi ra một góc màu đỏ đỏ, cũng không nghĩ nhiều chạy đến lấy rồi chạy ra đưa cho Trương Đào, “Nè, chị Đào năm mới vui vẻ nhé.”
Trương Đào nhận lấy lì xì, “Cảm ơn phu nhân, mọi người cũng vậy.”
Tô Hiểu nhìn Trương Đào đi khỏi rồi mới vào nhà.
Lục Trầm Uyên và Lục Hạo bận rộn trong phòng bếp, Tô Hiểu ở bên ngoài ôm đồ ăn vặt xem tivi, thỉnh thoảng đi vào nhìn một cái.
Ngoài link dẫn Lục Hạo gửi, Lục Trầm Uyên cũng hỏi đầu bếp một chút, dựa theo công thức ông ấy đưa để làm nước lẩu.
Hơn 6 giờ tối, Lục Trầm Uyên bưng nồi nước lẩu đặt lên bàn ăn, bật bếp từ âm bàn.
Chẳng mấy chốc, nước trong nồi bắt đầu sôi, bong bóng nổi lên.
Lục Hạo phụ trách bê đồ ăn và gia vị lên, đồ ăn bày đầy cả một bàn.
Chủ yếu là do bàn ăn của Lục gia quá dài, có thể ngồi đến mấy chục người, nếu như là bàn ăn của nhà bình thường có lẽ không để hết được chỗ đồ ăn này.
Lần đầu tiên đến Tô Hiểu đã rất thắc mắc vấn đề này.
Lục gia rõ ràng chỉ có Lục Trầm Uyên và Lục Hạo, Lục Trầm Uyên còn thường xuyên không về, vậy mua cái bàn dài như thế làm gì?
Nhưng sau khi xem vô số phim truyền hình tổng tài thì Tô Hiểu hiểu rồi, có lẽ bàn dài chính là tượng trưng cho nhà có tiền.
Lục Trầm Uyên cho hải sản vào nồi, chờ một lát là có thể ăn rồi.
Chỉ ngửi mùi hương nước lẩu thôi Tô Hiểu đã biết lẩu hải sản này không giống với hai lần ăn trước, lần này chắc chắn sẽ ngon.
Lục Trầm Uyên gắp một con tôm ra, bóc hết vỏ rồi bỏ vào bát Tô Hiểu.
Tô Hiểu gắp lên chấm vào nước sốt, cười tươi, “Cảm ơn!”
Lục Hạo thấy vậy lập tức bỏ đũa xuống bóc hai con tôm để vào bát Tô Hiểu, rồi kiêu ngạo nhìn Lục Trầm Uyên một cái.
Tô Hiểu: “Oa, cảm ơn cậu!”
Lục Trầm Uyên không nói gì, gắp một con cua trong nồi ra, dùng kéo bóc tách thịt cua hoàn chỉnh rồi đặt vào bát Tô Hiểu.
Nhìn cả chiếc càng cua được tách hoàn chỉnh trong bát, Tô Hiểu kinh ngạc.
Lục Trầm Uyên cầm giấy lau tay, “Giỏi không?”
Tô Hiểu gật đầu: “Giỏi…Giỏi quá!”
Lục Hạo: !!!
Cậu lập tức cầm kéo lên, học theo cách Lục Trầm Uyên làm như vừa nãy, cẩn thận tách thịt cua ra rồi đặt lên đĩa để trước mặt Tô Hiểu, mong chờ nhìn cô.
Tô Hiểu cũng không kiệm lời khen, “Hạo Hạo cũng giỏi lắm!”
Lời vừa dứt, trong bát lại thêm mấy miếng bào ngư đã cắt nhỏ.
Lục Trầm Uyên cười nói, “Bào ngư mới được mang đến hôm qua đó, em thử xem.”
Ở siêu thị không mua được bào ngư chất lượng tốt như thế này.
Tô Hiểu liếc Lục Hạo một cái, vừa nhìn đã biết cậu cũng chuẩn bị vớt bào ngư trong nồi ra, vội vàng cầm lấy cái thìa múc cho hai người họ mỗi người một thìa đầy hải sản, “Ăn đi, để lâu thì không ngon nữa.”
Lục Hạo nhìn bát của Lục Trầm Uyên rồi lại nhìn bát mình, cuối cùng đẩy một con tôm lên trên để Lục Trầm Uyên nhìn thấy.
Tô Hiểu múc cho cậu…nhiều hơn một con tôm!!!
Lục Trầm Uyên nhìn thấy liền hiểu ý cậu, không nhịn được bật cười.
Sao anh lại so đo với một đứa trẻ chứ.
Nhưng, Lục Hạo quả thực hoạt bát hơn trước rất nhiều.
Lục Trầm Uyên gắp một con nhím biển để vào bát Lục Hạo, “Ăn đi.”
9
0
3 tháng trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
