0 chữ
Chương 155
Chương 155
Khi xuống nhà, đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, chỉ đợi Tô Hiểu và Lục Trầm Uyên xuống.
Đây là bữa cơm cuối cùng của năm có Lăng Diệp và Dư Cẩn, ăn xong Lăng Diệp phải ra sân bay ngay.
Nhà bà ngoại Dư Cẩn ở gần đây nên cô ấy định tối nay ở nhà bà một hôm rồi mai mới đi tàu cao tốc về.
Sau khi Tô Hiểu ngồi xuống, Lăng Diệp chào cô một câu rồi tiếp tục nói chuyện với Dư Cẩn.
Lăng Diệp và Dư Cẩn một người ở nam một người ở bắc, văn hoá và ẩm thực khác nhau rất nhiều, họ đang tranh cãi xem tào phớ ăn mặn hay ngọt ngon.
Lăng Diệp kiên quyết rằng người thích ăn mặn nhiều hơn.
Dư Cẩn thì kiên quyết rằng người thích ăn ngọt nhiều hơn.
Tô Hiểu nghe vậy cũng tham gia: “Tôi thấy ăn ngọt ngon hơn!”
Vốn dĩ Lục Hạo không hề phát biểu ý kiến gì, nhưng sau khi nghe Tô Hiểu nói lại lên tiếng, “Cháu cũng thấy ngọt ngon.”
Lăng Diệp: ???
Lục Trầm Uyên bước đến kéo ghế ra ngồi xuống, “Đang nói gì vậy?”
Ngữ khí anh nói chuyện bình thường đều vô cùng trầm tính, mạnh mẽ, khiến cho mọi người vô thức coi anh làm trung tâm.
Tô Hiểu nghĩ trong lòng, rõ ràng lúc nãy không phải ngữ khí này.
Lăng Diệp: “Bọn tôi đang thảo luận tào phớ ăn mặn hay ngọt thì ngon hơn, Lục tổng, cậu thấy sao?”
Sở dĩ Lăng Diệp hỏi Lục Trầm Uyên là bởi vì anh ta từng nhìn thấy Lục Trầm Uyên thích ăn mặn.
Sau khi hỏi, Lăng Diệp tự tin nhìn mọi người xung quanh.
Anh ta sắp nhận được sự đồng tình của chủ nhà rồi.
Lục Trầm Uyên không trả lời ngay mà nghiêng đầu hỏi Tô Hiểu, “Em thích ngọt hay mặn?”
Nhìn Lục Trầm Uyên, Tô Hiểu vẫn thấy hơi ngượng, nhưng rất nhanh cô điều chỉnh lại cảm xúc, “Ngọt!”
Nhận được câu trả lời, Lục Trầm Uyên cũng đáp lại Lăng Diệp, “Tôi thích ngọt.”
Lăng Diệp: Trợn mắt há mồm.jpg.
“Rõ ràng cậu ăn mặn, tôi từng nhìn thấy rồi!”
Lục Trầm Uyên thản nhiên đáp, “Ừm, con người đều sẽ thay đổi.”
Cuối cùng, vấn đề tào phớ mặn hay ngọt ngon hơn kết thúc với phần thắng thuộc về phe Dư Cẩn ăn ngọt.
Lăng Diệp chọc chọc bát cơm, không hài lòng với kết quả.
Lăng Diệp hiểu được một đạo lý.
“Nóc nhà” của Lục gia không phải Lục Trầm Uyên, mà là Tô Hiểu!
Khi cúi đầu lần nữa, Lăng Diệp phát hiện một miếng thịt được gắp vào bát mình, Tô Hiểu thu đũa lại, cười nói, “Cái mình thích ăn chính là cái ngon nhất!”
Lăng Diệp nhét miếng thịt vào miệng, cao ngạo nói, “Hừ, ăn mặn vẫn ngon.”
Lần này không có ai phản bác anh ta nữa.
Cả nhà ăn cơm xong, Lục Trầm Uyên lấy ra hai cái lì xì dày cộp đưa cho Dư Cẩn và Lăng Diệp, “Năm mới không gặp, lì xì mọi người trước.”
Dư Cẩn và lăng Diệp nhận lấy, cảm ơn Lục Trầm Uyên.
Tô Hiểu nhìn lì xì của hai người họ, rồi lại nhìn Lục Trầm Uyên.
Lục Trầm Uyên xoa đầu Tô Hiểu, “Của em qua năm mới sẽ đưa.”
*
Ăn cơm xong, Lăng Diệp và Dư Cẩn cũng chuẩn bị lên đường.
Lục Trầm Uyên bảo tài xế chở họ đi.
Vừa lúc Tô Hiểu cũng muốn đi chợ hoa xuân nên một hàng người đều đi ra cửa.
Hai chiếc xe đã chờ sẵn trước cửa, Lăng Diệp giúp Dư Cẩn cất hành lý vào cốp xe.
Dư Cẩn tiến lên về phía Tô Hiểu, dang hai tay ra.
Tô Hiểu cười bước đến ôm cô ấy, “Năm sau gặp.”
Dư Cẩn: “Năm sau gặp.”
Lăng Diệp không ôm Tô Hiểu, anh ta không dám…
Anh ta cười chào Tô Hiểu, “Phu nhân, năm sau gặp.”
Tô Hiểu vẫy tay với anh, “Năm sau gặp.”
Hai người lại chào Lục Trầm Uyên với Lục Hạo rồi lên xe đi.
Sau khi Lăng Diệp và Dư Cẩn đi khỏi, Lục Trầm Uyên cùng Tô Hiểu, Lục Hạo lên chiếc xe đằng sau, xuất phát đi chợ hoa xuân.
Trên xe, Tô Hiểu bắt đầu lên mạng tìm hình ảnh, ba người thảo luận xem mua hoa gì đẹp.
Đa phần là Tô Hiểu và Lục Hạo nói, trong lúc đợi đèn đỏ thì Lục Trầm Uyên cũng đưa ra vài ý kiến.
Tô Hiểu đã chọn được vài loại hoa muốn mua, nhưng vẫn còn phân vân một số cái khác.
Sau khi thảo luận thêm một lát, cuối cùng Tô Hiểu cũng chốt được mua bao nhiêu hoa, mua những loại nào và đặt ở đâu.
Note hết lại vào điện thoại xong thì cũng đến nơi.
Còn hai ngày nữa là qua năm mới, người đến chợ hoa xuân rất đông, xe cộ đi lại cũng rất nhiều, Tô Hiểu và Lục Hạo xuống xe trước còn Lục Trầm Uyên đi tìm chỗ đỗ xe.
Trong lúc đợi Lục Trầm Uyên thì hai người cũng đã chọn được cây quất vừa ý.
Tô Hiểu không muốn mua cây to quá, cô chọn cây vừa vừa định để ở cửa phòng khách.
Ba người đi vào chợ hoa xuân, dù đèn không quá sáng, Tô Hiểu cũng đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng điều này cũng không giấu được khí chất xuất chúng, hơn nữa chỉ vẻ ngoài của Lục Trầm Uyên và Lục Hạo cũng thừa đủ thu hút sự chú ý rồi.
Những người qua đường hầu hết đều nhìn họ.
Người đi qua cũng phải quay đầu lại nhìn, có người bàn tán, tò mò xem đây có phải minh tinh không, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Lục Trầm Uyên rất bình tĩnh, trường hợp thế này anh gặp nhiều rồi.
Tô Hiểu thì chìm đắm trong chuyện chọn hoa nên không hề chú ý.
Thực ra Tô Hiểu có thể nói với Lục Trầm Uyên cô muốn loại hoa gì, trợ lý Tăng sẽ cho người mang đến, thậm chí có thể mang đến những loại hoa cao cấp hơn, không cần phải tự mình đến chợ hoa đông người chọn.
Nhưng Tô Hiểu nghĩ nghĩ, nếu như vậy thì đâu còn không khí Tết!
Cô muốn trải nghiệm bầu không khí này.
Vì vậy Tô Hiểu vẫn muốn tự mình đến chợ hoa xuân.
Đây là bữa cơm cuối cùng của năm có Lăng Diệp và Dư Cẩn, ăn xong Lăng Diệp phải ra sân bay ngay.
Nhà bà ngoại Dư Cẩn ở gần đây nên cô ấy định tối nay ở nhà bà một hôm rồi mai mới đi tàu cao tốc về.
Sau khi Tô Hiểu ngồi xuống, Lăng Diệp chào cô một câu rồi tiếp tục nói chuyện với Dư Cẩn.
Lăng Diệp và Dư Cẩn một người ở nam một người ở bắc, văn hoá và ẩm thực khác nhau rất nhiều, họ đang tranh cãi xem tào phớ ăn mặn hay ngọt ngon.
Lăng Diệp kiên quyết rằng người thích ăn mặn nhiều hơn.
Dư Cẩn thì kiên quyết rằng người thích ăn ngọt nhiều hơn.
Tô Hiểu nghe vậy cũng tham gia: “Tôi thấy ăn ngọt ngon hơn!”
Vốn dĩ Lục Hạo không hề phát biểu ý kiến gì, nhưng sau khi nghe Tô Hiểu nói lại lên tiếng, “Cháu cũng thấy ngọt ngon.”
Lục Trầm Uyên bước đến kéo ghế ra ngồi xuống, “Đang nói gì vậy?”
Ngữ khí anh nói chuyện bình thường đều vô cùng trầm tính, mạnh mẽ, khiến cho mọi người vô thức coi anh làm trung tâm.
Tô Hiểu nghĩ trong lòng, rõ ràng lúc nãy không phải ngữ khí này.
Lăng Diệp: “Bọn tôi đang thảo luận tào phớ ăn mặn hay ngọt thì ngon hơn, Lục tổng, cậu thấy sao?”
Sở dĩ Lăng Diệp hỏi Lục Trầm Uyên là bởi vì anh ta từng nhìn thấy Lục Trầm Uyên thích ăn mặn.
Sau khi hỏi, Lăng Diệp tự tin nhìn mọi người xung quanh.
Anh ta sắp nhận được sự đồng tình của chủ nhà rồi.
Lục Trầm Uyên không trả lời ngay mà nghiêng đầu hỏi Tô Hiểu, “Em thích ngọt hay mặn?”
Nhìn Lục Trầm Uyên, Tô Hiểu vẫn thấy hơi ngượng, nhưng rất nhanh cô điều chỉnh lại cảm xúc, “Ngọt!”
Nhận được câu trả lời, Lục Trầm Uyên cũng đáp lại Lăng Diệp, “Tôi thích ngọt.”
“Rõ ràng cậu ăn mặn, tôi từng nhìn thấy rồi!”
Lục Trầm Uyên thản nhiên đáp, “Ừm, con người đều sẽ thay đổi.”
Cuối cùng, vấn đề tào phớ mặn hay ngọt ngon hơn kết thúc với phần thắng thuộc về phe Dư Cẩn ăn ngọt.
Lăng Diệp chọc chọc bát cơm, không hài lòng với kết quả.
Lăng Diệp hiểu được một đạo lý.
“Nóc nhà” của Lục gia không phải Lục Trầm Uyên, mà là Tô Hiểu!
Khi cúi đầu lần nữa, Lăng Diệp phát hiện một miếng thịt được gắp vào bát mình, Tô Hiểu thu đũa lại, cười nói, “Cái mình thích ăn chính là cái ngon nhất!”
Lăng Diệp nhét miếng thịt vào miệng, cao ngạo nói, “Hừ, ăn mặn vẫn ngon.”
Lần này không có ai phản bác anh ta nữa.
Cả nhà ăn cơm xong, Lục Trầm Uyên lấy ra hai cái lì xì dày cộp đưa cho Dư Cẩn và Lăng Diệp, “Năm mới không gặp, lì xì mọi người trước.”
Tô Hiểu nhìn lì xì của hai người họ, rồi lại nhìn Lục Trầm Uyên.
Lục Trầm Uyên xoa đầu Tô Hiểu, “Của em qua năm mới sẽ đưa.”
*
Ăn cơm xong, Lăng Diệp và Dư Cẩn cũng chuẩn bị lên đường.
Lục Trầm Uyên bảo tài xế chở họ đi.
Vừa lúc Tô Hiểu cũng muốn đi chợ hoa xuân nên một hàng người đều đi ra cửa.
Hai chiếc xe đã chờ sẵn trước cửa, Lăng Diệp giúp Dư Cẩn cất hành lý vào cốp xe.
Dư Cẩn tiến lên về phía Tô Hiểu, dang hai tay ra.
Tô Hiểu cười bước đến ôm cô ấy, “Năm sau gặp.”
Dư Cẩn: “Năm sau gặp.”
Lăng Diệp không ôm Tô Hiểu, anh ta không dám…
Anh ta cười chào Tô Hiểu, “Phu nhân, năm sau gặp.”
Tô Hiểu vẫy tay với anh, “Năm sau gặp.”
Hai người lại chào Lục Trầm Uyên với Lục Hạo rồi lên xe đi.
Sau khi Lăng Diệp và Dư Cẩn đi khỏi, Lục Trầm Uyên cùng Tô Hiểu, Lục Hạo lên chiếc xe đằng sau, xuất phát đi chợ hoa xuân.
Trên xe, Tô Hiểu bắt đầu lên mạng tìm hình ảnh, ba người thảo luận xem mua hoa gì đẹp.
Đa phần là Tô Hiểu và Lục Hạo nói, trong lúc đợi đèn đỏ thì Lục Trầm Uyên cũng đưa ra vài ý kiến.
Tô Hiểu đã chọn được vài loại hoa muốn mua, nhưng vẫn còn phân vân một số cái khác.
Sau khi thảo luận thêm một lát, cuối cùng Tô Hiểu cũng chốt được mua bao nhiêu hoa, mua những loại nào và đặt ở đâu.
Note hết lại vào điện thoại xong thì cũng đến nơi.
Còn hai ngày nữa là qua năm mới, người đến chợ hoa xuân rất đông, xe cộ đi lại cũng rất nhiều, Tô Hiểu và Lục Hạo xuống xe trước còn Lục Trầm Uyên đi tìm chỗ đỗ xe.
Trong lúc đợi Lục Trầm Uyên thì hai người cũng đã chọn được cây quất vừa ý.
Tô Hiểu không muốn mua cây to quá, cô chọn cây vừa vừa định để ở cửa phòng khách.
Ba người đi vào chợ hoa xuân, dù đèn không quá sáng, Tô Hiểu cũng đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng điều này cũng không giấu được khí chất xuất chúng, hơn nữa chỉ vẻ ngoài của Lục Trầm Uyên và Lục Hạo cũng thừa đủ thu hút sự chú ý rồi.
Những người qua đường hầu hết đều nhìn họ.
Người đi qua cũng phải quay đầu lại nhìn, có người bàn tán, tò mò xem đây có phải minh tinh không, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Lục Trầm Uyên rất bình tĩnh, trường hợp thế này anh gặp nhiều rồi.
Tô Hiểu thì chìm đắm trong chuyện chọn hoa nên không hề chú ý.
Thực ra Tô Hiểu có thể nói với Lục Trầm Uyên cô muốn loại hoa gì, trợ lý Tăng sẽ cho người mang đến, thậm chí có thể mang đến những loại hoa cao cấp hơn, không cần phải tự mình đến chợ hoa đông người chọn.
Nhưng Tô Hiểu nghĩ nghĩ, nếu như vậy thì đâu còn không khí Tết!
Cô muốn trải nghiệm bầu không khí này.
Vì vậy Tô Hiểu vẫn muốn tự mình đến chợ hoa xuân.
6
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
