TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 154
Chương 154

Như thường lệ, Lục Trầm Uyên đều mua quà cho Tô Hiểu và Lục Hạo.

Vì sắp qua năm mới nên Lục Trầm Uyên mua cả quà cho Lăng Diệp và Dư Cẩn, “Quà cuối năm.”

Lăng Diệp không dám tin nhận lấy, “Thật sao? Tôi cũng có sao?”

Lục Trầm Uyên: “Không muốn có thể trả lại tôi.”

Lăng Diệp lập tức giấu chiếc hộp ra sau lưng, “Quà đã tặng đi sao có thể đòi về được.”

Nói xong liền cầm hộp quà về phòng mình nhét vào vali.

Anh ta và Dư Cẩn cũng nghỉ Tết, ngày mai là đi rồi.

Quà Lục Trầm Uyên mua cho Tô Hiểu là một chiếc vòng cổ.

Để hợp với hoàn cảnh, anh đã đặc biệt chọn ruby (hồng ngọc).

Viên đá quý được mài giũa hoàn hảo tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, vừa nhìn đã biết rất đắt tiền.

Sau khi mở hộp xem qua, Tô Hiểu liền định lên lầu cất chiếc vòng cổ, tiện thể dán nốt mấy tấm hoa lên cửa sổ trong phòng ngủ chính.

Vì Lục Trầm Uyên bây giờ hay về nhà làm việc, Tô Hiểu không chắc trong phòng có tài liệu quan trọng nào không, nên toàn bộ việc trang trí phòng ngủ chính đều do cô tự tay làm, không để ai khác vào.

Những lúc dọn dẹp phòng ngủ chính, Tô Hiểu cũng phải ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, tận mắt nhìn mới thấy yên tâm.

Hôm nay trang trí xong, ngày mai đi chợ hoa mua thêm ít cây cảnh trang trí nữa, chắc chắn sẽ đẹp hơn nhiều!

Nghĩ vậy, Tô Hiểu liền lên lầu, sau khi cất sợi dây chuyền vào chỗ an toàn, cô cầm lấy mấy tấm hoa dán cửa sổ đặt trên bàn, chuẩn bị dán lên cửa sổ.

Khi đến gần cửa sổ, Tô Hiểu phát hiện vị trí chính giữa cửa sổ vẫn còn hơi cao so với tầm với của mình.

Thế là cô tiện tay kéo một chiếc ghế tròn lại, đặt chân lên đó.

Vừa mới đứng lên, Lục Trầm Uyên đã bước vào phòng. Anh tiến lại gần, nhìn thấy hoa dán trong tay Tô Hiểu, liền lên tiếng: “Muốn dán lên cửa sổ sao? Để tôi làm cho.”

Tô Hiểu lắc đầu, “Không cần không cần, tôi đã đứng lên đây rồi.”

Nói xong liền bóc tấm màng, chuẩn bị dán hoa lên cửa sổ.

Chiếc ghế khá cao, hơn nữa ghế tròn nhìn cũng không chắc chắn lắm.

Lục Trầm Uyên lo lắng cho cô, thế là đi đến đằng sau đưa tay ra đỡ hờ bên hông cô, phòng trường hợp cô bị ngã.

Tô Hiểu nhìn thấy hai cánh tay xuất hiện bên hông mình, liền đoán được tư thế của Lục Trầm Uyên lúc này.

Không hiểu sao, ngay khoảnh khắc nhận thức được điều đó, hơi thở của anh lập tức bao trùm lấy cô, khiến Tô Hiểu bỗng thấy không được tự nhiên.

Thật kỳ lạ.

Rõ ràng bình thường ngủ cùng nhau cũng không có cảm giác thế này.

Anh trở về vẫn chưa thay quần áo, bộ vest thoang thoảng mùi thơm từ nước giặt, xen lẫn hương vị nhàn nhạt của rượu.

Vừa tiếp khách xong liền lên máy bay về luôn sao?

Vì Lục Trầm Uyên dang tay ra nên cánh tay áo bị kéo lên, lộ ra chiếc đồng hồ trên cổ tay.

Vì thế Tô Hiểu nhìn thấy đồng hồ của Lục Trầm Uyên.

Anh ấy đang đeo…đồng hồ cô tặng.

Hình như từ lúc cô tặng đồng hồ cho Lục Trầm Uyên, anh vẫn luôn đeo chiếc đồng hồ này.

Không phải anh ấy có rất nhiều đồng hồ khác sao?

Là do lười đổi?

Trong đầu Tô Hiểu tràn ngập suy nghĩ về Lục Trầm Uyên, bất giác vị trí muốn dán lúc nãy cũng quên mất, vội vàng dán bừa lên cửa sổ.

Dán xong Tô Hiểu phát hiện mình dán lệch rồi.

Không chỉ hoa lệch, mà vị trí cũng lệch, không nằm ở giữa.

Cô vỗ vỗ đầu mình.

Hôm nay sao vậy trời!!!

Cứ nghĩ về Lục Trầm Uyên làm gì chứ.

May mà tấm hoa dán không bị dính lại băng keo, Tô Hiểu lại bóc ra dán lại đúng vị trí.

Dán xong, Tô Hiểu chuẩn bị xuống, “Được rồi.”

Tô Hiểu cứ tưởng rằng Lục Trầm Uyên sẽ lùi lại hai bước để chừa chỗ cho cô xuống.

Nhưng Lục Trầm Uyên không lùi lại.

Khi Tô Hiểu quay người, cúi đầu liền đối diện với khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Lục Trầm Uyên.

Chân vốn dĩ chuẩn bị vững vàng bước xuống lại thành bước hụt.

Lục Trầm Uyên nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Tô Hiểu.

Hơi thở thoang thoảng lúc nãy giờ đây bao trùm lấy Tô Hiểu.

Lục Trầm Uyên ngẩng đầu, chóp mũi gần như chạm vào nhau. Chỉ cần anh hơi thả lỏng một chút, khoảng cách giữa họ sẽ càng rút ngắn, rồi sẽ chạm vào nhau, rồi sẽ…

Hôn nhau.

Thời gian dường như ngừng trôi, trong đầu Tô Hiểu chợt lóe lên vô số suy nghĩ.

Cô cảm thấy vành tai mình cũng nóng rực.

May mà hôm nay cô không búi tóc, ít nhất còn có thể che đi đôi tai đỏ bừng vì ngượng ngùng.

Lục Trầm Uyên vững vàng đặt Tô Hiểu xuống đất.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, vô số lần anh muốn hôn cô, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại.

Vẫn chưa đến lúc.

Tai Tô Hiểu nóng bừng, đến mức gần như mất đi cảm giác, được đỡ xuống điều đầu tiên cô làm là đưa tay lên sờ vào đôi tai nóng bỏng, xác nhận hai bên vẫn được mái tóc che khuất mới yên tâm.

Tô Hiểu quay mặt đi, chỉ vào cửa sổ, “Dán…dán xong rồi, xuống ăn cơm thôi.”

Lục Trầm Uyên đặt chiếc ghế sang một bên, “Được.”

Bầu không khí ám muội vẫn bao trùm, Tô Hiểu không muốn nán lại thêm giây nào, liền bước nhanh ra ngoài.

Nhưng khi vừa đến cửa, Lục Trầm Uyên đã nhanh chóng đuổi theo gọi cô lại: “Hiểu Hiểu.”

Tô Hiểu quay lại, nghiêng đầu hỏi: “Gì vậy?”

Lục Trầm Uyên chỉ vào bản hợp đồng đặt trên bàn, “Quên nói với em, đã bàn hợp tác xong rồi, sau Tết sẽ công bố và đưa vào sản xuất.”

Nhiệt độ hai tai Tô Hiểu dần hạ xuống, cô khẽ gật đầu: “Ồ, được.”

Lục Trầm Uyên đột nhiên tiến gần lại Tô Hiểu, nhìn vào mắt cô, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Tô Hiểu, “Vừa rồi em đang nghĩ gì vậy?”

!!!

Sức nóng mới giảm xuống một chút trên mặt Tô Hiểu ngay lập tức lại dâng lên.

Nhớ lại

Nhớ lại đêm trước khi Lục Trầm Uyên đi công tác, cảm giác ngượng ngùng và bị động giống hệt như lúc này.

Tô Hiểu tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt Lục Trầm Uyên, hỏi lại một câu, “Vậy còn anh, anh đang nghĩ gì?”

Lục Trầm Uyên không ngờ cô sẽ hỏi ngược lại, ngẩn người trong giây lát rồi đùa, “Em nghĩ sao?”

Tô Hiểu: “Tôi không cần biết tôi nghĩ gì, tôi muốn biết anh nghĩ gì.”

Nói xong, Tô Hiểu đi nhanh ra cửa, đi được hai bước lại quay đầu lại hừ một tiếng với Lục Trầm Uyên, “Cẩu nam nhân.”

Nhìn theo hình bóng của Tô Hiểu, Lục Trầm Uyên chìm vào suy nghĩ, sau đó lẩm bẩm, “Cẩu?”

5

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.