TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37: Tin đồn

Trong ảnh, người đàn ông mặc sơ mi trắng quần tây đen rõ ràng chính là tổng giám đốc Lương.

Nhưng cô gái mặc áo dây vàng nhạt ngồi bên cạnh anh, trông có vẻ trẻ trung rạng rỡ kia là ai?

Mặc dù thời gian gần đây có nhiều tin đồn về “bà chủ mới”, nhưng mọi người trong nhóm đều nghĩ chắc không phải cô gái trong ảnh.

Vì cô nhìn quá trẻ, cứ như là con gái của tổng giám đốc Lương vậy.

Trong lòng mọi người, tổng giám đốc Lương luôn là hình mẫu chín chắn đàng hoàng, không thể là người như vậy được.

[Chắc là họ hàng bên nhà tổng giám đốc Lương thôi, kiểu như cháu gái hay họ hàng gì đó.]

[Mừng hụt rồi, cứ tưởng sẽ hóng được ảnh bà chủ mới chứ.]

Lương Triều Lạc cũng có một tài khoản phụ trong nhóm đó.

Lúc thấy tin, cậu vẫn đang tăng ca khổ sở ở công ty.

Cậu phóng to ảnh ra xem kỹ, gần như chắc chắn mình không quen biết cô gái ăn mặc hợp thời trong ảnh.

Còn chuyện trong nhóm bàn tán nào là cháu gái hay họ hàng, cậu càng biết không thể nào.

Vậy thì…

Lương Triều Lạc nhìn tấm ảnh mà ngây người một lúc, chẳng nói được cảm giác trong lòng là gì.

Trong ký ức của cậu, lão Lương luôn rất nghiêm khắc với mình, còn cô Trang thì thường lén dẫn cậu đi mua đồ chơi, ăn quà vặt và gây chuyện khắp nơi.

Mỗi lần như thế, lão Lương sẽ mắng cậu, rồi cô Trang lại mắng lão Lương một trận.

Vì thế lúc nhỏ cậu rất nghịch, có cảm giác như dựa vào “oai phong” của cô Trang mà chẳng sợ gì cả.

Sau này cậu sang nước ngoài học cấp hai, thời gian ở bên họ ít dần.

Quan hệ giữa lão Lương và cô Trang cũng không còn mặn nồng như trong trí nhớ của cậu nữa.

Cậu dần nhận ra, với những gia đình như nhà mình, sống kiểu “tương kính như tân” mới là điều bình thường.

Thậm chí nhiều người còn ngầm hiểu rằng, chỉ cần hai bên giữ vững được cổ phiếu thì chuyện bên ngoài có người thứ ba cũng là chuyện chấp nhận được.

Cho nên khi biết lão Lương và cô Trang ly hôn, cậu tuy buồn, nhưng cũng không bất ngờ. Giống như lần này, dù cảm xúc trong lòng có trào dâng, nhưng vẫn cảm thấy đó là kết cục tất yếu.



Tại trung tâm thương mại.

Vất vả lắm mới hẹn được Lương Hoài Tự ra ngoài, Trang Phù Dao đương nhiên không cam lòng chỉ đi xem mỗi bộ phim.

Từ lâu cô đã muốn thử trò “thoát khỏi mật thất” đang rất hot trong giới trẻ hiện nay, nhưng hai người bạn thân là Donut và Tống Tình đều là “gà mờ”, không dám chơi, bảo là sợ.

Trang Phù Dao nghĩ bụng, trò mật thất này có thể đáng sợ bằng nhà ma được sao?

Dưới sự nài nỉ kiên trì của cô, ông chú cổ hủ như Lương Hoài Tự cuối cùng cũng đồng ý cùng chơi với cô.



“Á á á á cứu mạng!”

Lúc bị NPC đuổi chạy khắp nơi, cô mới thấy mình đã nói quá sớm rồi.

Cô đúng là ví dụ hoàn hảo của kiểu “gà mờ mà còn ham hố”.

Đã vậy còn chọn hẳn một màn chơi cấp độ A.

Kết quả là suốt quá trình cô không dám mở mắt, túm lấy vạt áo của Lương Hoài Tự, nép chặt phía sau lưng anh.

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.