0 chữ
Chương 36
Chương 36: Tin đồn
Đúng vào lúc nói đến phần then chốt, điện thoại của một giám đốc khách sạn nào đó rung vài lần, lập tức bị phó tổng giám đốc Chu mắng cho một trận: “Đã nhắc bao nhiêu lần là vào họp phải để chế độ im lặng? Mai viết bản kiểm điểm nộp lên đi!”
Lời vừa dứt, phòng họp bỗng vang lên một tiếng “tít tít”.
Lần này thậm chí không phải là rung nữa.
Phó tổng giám đốc Chu đang định phát hỏa thì tiếng chuông lại tiếp tục vang lên.
“Tít tít tít tít tít tít.”
Phó tổng giám đốc Chu tức đến mức suýt nghẹn thở: “Ai vậy hả?”
Mọi ánh mắt trong phòng đồng loạt đổ dồn về một phía, phó tổng giám đốc Chu cũng nhìn sang, rồi lập tức cứng họng.
“Xin lỗi.”
Lương Hoài Tự giơ tay ra hiệu tiếp tục họp, chỉnh điện thoại về chế độ im lặng rồi bắt đầu đọc tin nhắn.
Trang Phù Dao gửi liền hơn chục tin nhắn trách móc anh, không có từ nào thô lỗ, nhưng câu nào câu nấy đều là đang mắng anh.
Điều này khiến Lương Hoài Tự nhớ đến nhiều năm trước, khi họ còn học đại học.
Đôi lần anh bị giáo sư gọi đi đột xuất, đành thất hứa với cô, Trang Phù Dao cũng từng nhắn tin mắng anh như thế.
Khác với anh vốn sống nội tâm, Trang Phù Dao lớn lên trong một gia đình đầy tình thương, là người rất giỏi biểu đạt cảm xúc.
Tình cảm của cô luôn thẳng thắn và nhiệt tình, thích hay ghét đều thể hiện rất rõ.
Vậy mà người như thế, đến giai đoạn cuối trong cuộc hôn nhân của họ, cũng dần trở nên im lặng, mọi chuyện đều giấu trong lòng.
Người ta vẫn nói, yêu một người như chăm sóc một đóa hoa.
Mà việc một bông hoa từng rực rỡ rồi trở nên héo úa, làm sao anh có thể hoàn toàn vô can?
Cho nên khi đó, Lương Hoài Tự rất trách bản thân, thậm chí ước gì cô có thể phát tiết cảm xúc, mắng anh một trận hay đánh anh một cái cũng được.
Bây giờ thấy cô nhắn tin mắng mình như trước, anh lại vô thức mỉm cười.
Anh định nhắn lại để giải thích, nhưng còn đang suy nghĩ nên lựa lời thế nào.
Nhìn màn hình điện thoại hiện dòng “Đối phương đang nhập...”, mãi không thấy gửi tin.
Trang Phù Dao hít sâu một hơi, cuối cùng nhắn: [Em hỏi lần cuối, anh đi hay không?]
Lông mày của Lương Hoài Tự khẽ giật, trả lời cô: [Đi.]
…
Chuyện ngoài lề này nhanh chóng được lan truyền, khiến phòng trà trở nên xôn xao.
“Cũng có thể là tin nhắn công việc thôi mà?”
“Tôi dám cá là không phải. Nghĩ thử coi, ai dám nhắn tin cho Tổng giám đốc Lương mà không cân nhắc kỹ càng, làm gì có chuyện nhắn liền cả chục tin được. Nói thật nhé, các cô thường nhắn nhanh như thế vào lúc nào?”
“Khi chửi bạn trai.”
“Thấy chưa!” Mọi người cùng cười đầy ẩn ý.
“Vậy chẳng phải Trường Đình sắp có bà chủ mới rồi à? Nói thật, tôi cũng rất tò mò không biết thần thánh phương nào có thể thu phục được tổng giám đốc Lương.”
“Ai mà không tò mò chứ? Mà thôi, cứ chờ xem đi.”
Không ngờ, cuối tuần họ thật sự hóng được “tình tiết mới”.
Trong nội bộ Trường Đình có một nhóm tám chuyện, tập trung toàn những tài khoản phụ của nhân viên.
Hôm đó có người đăng một bức ảnh vào nhóm, nhóm vốn im ắng bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Lời vừa dứt, phòng họp bỗng vang lên một tiếng “tít tít”.
Lần này thậm chí không phải là rung nữa.
Phó tổng giám đốc Chu đang định phát hỏa thì tiếng chuông lại tiếp tục vang lên.
“Tít tít tít tít tít tít.”
Phó tổng giám đốc Chu tức đến mức suýt nghẹn thở: “Ai vậy hả?”
Mọi ánh mắt trong phòng đồng loạt đổ dồn về một phía, phó tổng giám đốc Chu cũng nhìn sang, rồi lập tức cứng họng.
“Xin lỗi.”
Lương Hoài Tự giơ tay ra hiệu tiếp tục họp, chỉnh điện thoại về chế độ im lặng rồi bắt đầu đọc tin nhắn.
Điều này khiến Lương Hoài Tự nhớ đến nhiều năm trước, khi họ còn học đại học.
Đôi lần anh bị giáo sư gọi đi đột xuất, đành thất hứa với cô, Trang Phù Dao cũng từng nhắn tin mắng anh như thế.
Khác với anh vốn sống nội tâm, Trang Phù Dao lớn lên trong một gia đình đầy tình thương, là người rất giỏi biểu đạt cảm xúc.
Tình cảm của cô luôn thẳng thắn và nhiệt tình, thích hay ghét đều thể hiện rất rõ.
Vậy mà người như thế, đến giai đoạn cuối trong cuộc hôn nhân của họ, cũng dần trở nên im lặng, mọi chuyện đều giấu trong lòng.
Người ta vẫn nói, yêu một người như chăm sóc một đóa hoa.
Mà việc một bông hoa từng rực rỡ rồi trở nên héo úa, làm sao anh có thể hoàn toàn vô can?
Bây giờ thấy cô nhắn tin mắng mình như trước, anh lại vô thức mỉm cười.
Anh định nhắn lại để giải thích, nhưng còn đang suy nghĩ nên lựa lời thế nào.
Nhìn màn hình điện thoại hiện dòng “Đối phương đang nhập...”, mãi không thấy gửi tin.
Trang Phù Dao hít sâu một hơi, cuối cùng nhắn: [Em hỏi lần cuối, anh đi hay không?]
Lông mày của Lương Hoài Tự khẽ giật, trả lời cô: [Đi.]
…
Chuyện ngoài lề này nhanh chóng được lan truyền, khiến phòng trà trở nên xôn xao.
“Cũng có thể là tin nhắn công việc thôi mà?”
“Tôi dám cá là không phải. Nghĩ thử coi, ai dám nhắn tin cho Tổng giám đốc Lương mà không cân nhắc kỹ càng, làm gì có chuyện nhắn liền cả chục tin được. Nói thật nhé, các cô thường nhắn nhanh như thế vào lúc nào?”
“Thấy chưa!” Mọi người cùng cười đầy ẩn ý.
“Vậy chẳng phải Trường Đình sắp có bà chủ mới rồi à? Nói thật, tôi cũng rất tò mò không biết thần thánh phương nào có thể thu phục được tổng giám đốc Lương.”
“Ai mà không tò mò chứ? Mà thôi, cứ chờ xem đi.”
Không ngờ, cuối tuần họ thật sự hóng được “tình tiết mới”.
Trong nội bộ Trường Đình có một nhóm tám chuyện, tập trung toàn những tài khoản phụ của nhân viên.
Hôm đó có người đăng một bức ảnh vào nhóm, nhóm vốn im ắng bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
