TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38: Mùi

Lúc này, sau lưng bỗng nổi lên một cơn gió, bên tai vang lên tiếng nhạc nền kỳ quái.

Cô sợ đến mức nhào vào người anh, cặp đôi đi cùng nhóm với họ cũng chẳng khá hơn là bao.

So với mấy người đang sợ đến phát khϊếp, Lương Hoài Tự lại bình tĩnh như không, nên hầu hết các phần giải mã đều do anh xử lý. Tốc độ cực nhanh, chẳng cần nhờ gợi ý.

Trang Phù Dao rúc vào tai anh, run rẩy hỏi:

“Anh… Sao anh không sợ?”

Lương Hoài Tự cúi mắt nhìn chiếc áo sơ mi bị cô bóp nhăn, bất đắc dĩ nói: “Anh tin vào khoa học.”

Xạo.

Trang Phù Dao thầm nghĩ.

Trước đây cô còn có thể dùng lý do đó để tự an ủi mình, nhưng giờ cô đã xuyên đến tận mười sáu năm sau rồi, tin vào khoa học cái gì chứ?

“Vậy em tin anh.”

Lương Hoài Tự còn chưa kịp hiểu hết ý cô thì đã bất ngờ bị cô ôm lấy như con lười đu cây.

“Đi lối này… À không, hay đi đường kia đi.”

Trang Phù Dao ríu rít bên tai anh không ngừng, mỗi lần nói chuyện, vài sợi tóc cô hoặc chạm vào mũi anh, hoặc lướt qua cổ anh, khiến anh ngứa ngáy không yên.

Lo cô bị ngã, anh đành phải đỡ lấy eo cô, giữ nguyên tư thế đó cho đến khi vượt qua thử thách.

Ra khỏi mật thất, Lương Hoài Tự đi vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại.

Lúc ấy anh mới phát hiện, phần cổ áo phía trên bị cô kéo bung ra hai cúc, trên cổ còn hằn một vết đỏ do cô bấu vào, ẩn hiện sau lớp áo, trông hết sức mập mờ.

Anh vốc nước lạnh rửa mặt, nhìn trong gương thấy vành tai mình cũng đỏ lên, khẽ thở dài.

Thật ra anh không bình tĩnh như cô tưởng.

Anh đã nhiều năm không vào nhà ma, cuộc sống gần đây cũng khá đơn giản, ít khi gặp chuyện kí©h thí©ɧ quá mạnh.

Không biết là do tuổi tác hay là vì bị cô ôm lấy, mà tim anh đập loạn không kiểm soát.

Thậm chí anh còn hơi hối hận vì đã đồng ý đi mật thất với cô.



Bên ngoài, chỉ cách một bức tường, Trang Phù Dao lại chẳng bận tâm như vậy, chỉ thấy hồi hộp xen lẫn phấn khích.

Cuối cùng cũng thỏa mãn được cơn nghiện trò chơi mật thất rồi.

Nhớ lại biểu hiện của Lương Hoài Tự khi nãy, cô thấy đúng là “gừng càng già càng cay”, không chỉ là bộ não của cả nhóm, mà còn là người gánh team đúng nghĩa.

Ngay cả lúc ôm cô bằng một tay, cũng hết sức mạnh mẽ.

Trang phục của Trang Phù Dao khá mát mẻ. Lúc còn ở trong căn phòng kín, cô không cảm thấy gì, nhưng vừa ra ngoài chưa bao lâu đã thấy lạnh.

Thấy cô hắt xì một cái, Lương Hoài Tự hỏi:

“Hay là mua tạm một cái áo khoác mặc cho đỡ lạnh?”

Trang Phù Dao không suy nghĩ gì đã lắc đầu ngay.

Cô là kiểu người “sạch sẽ tiêu chuẩn kép”.

Dù phòng riêng của cô thường xuyên bừa bộn, nhưng lại rất để ý chuyện liên quan đến người khác. Cô phân định rất rạch ròi giữa “bản thân” và “người khác”. Thà lạnh, thà đói, thà chịu khổ, chứ nhất quyết không đυ.ng đến đồ người khác từng dùng, càng không ăn thứ người khác từng ăn.

0

0

6 ngày trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.