0 chữ
Chương 29
Chương 29: Uống trà
Đúng là uống trà buổi tối khiến anh khó ngủ, nhưng hôm nay tâm trí rối bời, dù không uống trà thì cũng mất ngủ thôi.
Anh lắc đầu: “Cũng không ảnh hưởng gì mấy.” Rồi rút tách trà trước mặt cô về: “Nhưng tối uống trà đúng là không tốt, là anh suy nghĩ không chu đáo.”
Trang Phù Dao không vui, giật lại tách trà: “Tốt với xấu cái gì, cà phê với trà sữa em đều coi như nước lọc uống suốt, miễn dịch lâu rồi.”
Cô lặng lẽ uống một ngụm, đột nhiên nói: “À, dạo nữa em sẽ dọn ra ngoài.”
Từ sau khi Lương Hoài Tự biết cô đi xem mặt, đã sớm đoán được sớm muộn gì cô cũng sẽ dọn đi.
Nhưng khi thật sự nghe thấy câu ấy, trong lòng vẫn trào lên một nỗi buồn mơ hồ, gần như là hoảng hốt.
Anh buồn cái gì chứ?
Lão Hà nhìn người rất chuẩn. Tần Chính Lâm tuy có vài tật nhỏ, nhưng ưu điểm vẫn nổi bật, chuyện tình cảm trước đây cũng khá đơn giản. Xét ra, đúng là đối tượng kết hôn khá lý tưởng.
Anh không nên buồn.
Lương Hoài Tự thu lại cảm xúc, khẽ mỉm cười: “Tốt mà.”
Tốt mà?
Trang Phù Dao thật sự muốn đập bàn bỏ đi.
Dù cô nói vậy là để tránh rắc rối, nhưng ít nhất cũng mong anh níu giữ mình một chút. Bây giờ thì sao? Muốn cô đi càng nhanh càng tốt, để anh được sống thế giới hai người cùng bạn gái à?
Cô nghĩ vậy, lại càng thấy Lương Hoài Tự đúng là tên khốn không có giới hạn.
Đã có bạn gái rồi, sao còn đồng ý cho vợ cũ dọn vào ở? Anh làm vậy thì bạn gái hiện tại sẽ nghĩ thế nào chứ?
Nhưng nghĩ lại, cô phát hiện anh vẫn mặc bộ đồ ở nhà từ sáng đến giờ, trông như cả ngày chưa từng ra ngoài.
Hôm nay là lễ Thất Tịch, thế mà anh bỏ mặc bạn gái, một mình ung dung ngồi đây uống trà!
So sánh như vậy, Trang Phù Dao càng cảm thấy bất bình thay cho cô gái kia, mặt mày trở nên lạnh tanh: “Giờ sắp tám giờ rồi, anh còn không ra ngoài à?”
Lương Hoài Tự ngẩng đầu: “Hôm nay là thứ bảy, không có lịch làm việc.”
“Thế lịch cá nhân thì sao? Thất Tịch này anh có định kỷ niệm không? Anh có còn cần bạn gái không thế? Đã yêu thì yêu cho tử tế vào, anh thế này làm người ta tủi thân đấy, đến em nhìn vào còn không chịu nổi…”
Bị cô mắng một tràng, Lương Hoài Tự cuối cùng cũng tìm được khe hở để chen lời, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ: “Bạn gái gì cơ?”
Trang Phù Dao đổi lại từ khác: “Người mập mờ.”
Lương Hoài Tự nhận ra có thể cô đã hiểu nhầm điều gì đó. Anh trầm mặc một lúc, rồi nghiêm túc đáp: “Anh không có người mập mờ nào cả. Anh không hiểu sao em lại nghĩ vậy. Trong chuyện này có gì hiểu lầm sao?”
“Trang trí nội thất là vì biết em sắp chuyển tới ở, nên anh mới nhờ dì Viên đặc biệt bố trí theo phong cách ấm cúng. Còn về Thẩm Liên, cô ấy là sư muội của anh. Thỉnh thoảng khi đi công tác ở nơi khác, cô ấy sẽ gửi chút đặc sản cho tôi và thầy. Lần trước chắc là gửi nhầm địa chỉ thôi.”
Nghe cô miêu tả xong, giọng điệu của Lương Hoài Tự rất nhẹ nhàng, lời lẽ rõ ràng và đầy đủ đâu ra đấy. Khi nhìn cô, ánh mắt ấy như muốn hỏi: “Còn chỗ nào chưa rõ nữa không?”
Anh lắc đầu: “Cũng không ảnh hưởng gì mấy.” Rồi rút tách trà trước mặt cô về: “Nhưng tối uống trà đúng là không tốt, là anh suy nghĩ không chu đáo.”
Trang Phù Dao không vui, giật lại tách trà: “Tốt với xấu cái gì, cà phê với trà sữa em đều coi như nước lọc uống suốt, miễn dịch lâu rồi.”
Cô lặng lẽ uống một ngụm, đột nhiên nói: “À, dạo nữa em sẽ dọn ra ngoài.”
Từ sau khi Lương Hoài Tự biết cô đi xem mặt, đã sớm đoán được sớm muộn gì cô cũng sẽ dọn đi.
Nhưng khi thật sự nghe thấy câu ấy, trong lòng vẫn trào lên một nỗi buồn mơ hồ, gần như là hoảng hốt.
Anh buồn cái gì chứ?
Lão Hà nhìn người rất chuẩn. Tần Chính Lâm tuy có vài tật nhỏ, nhưng ưu điểm vẫn nổi bật, chuyện tình cảm trước đây cũng khá đơn giản. Xét ra, đúng là đối tượng kết hôn khá lý tưởng.
Lương Hoài Tự thu lại cảm xúc, khẽ mỉm cười: “Tốt mà.”
Tốt mà?
Trang Phù Dao thật sự muốn đập bàn bỏ đi.
Dù cô nói vậy là để tránh rắc rối, nhưng ít nhất cũng mong anh níu giữ mình một chút. Bây giờ thì sao? Muốn cô đi càng nhanh càng tốt, để anh được sống thế giới hai người cùng bạn gái à?
Cô nghĩ vậy, lại càng thấy Lương Hoài Tự đúng là tên khốn không có giới hạn.
Đã có bạn gái rồi, sao còn đồng ý cho vợ cũ dọn vào ở? Anh làm vậy thì bạn gái hiện tại sẽ nghĩ thế nào chứ?
Nhưng nghĩ lại, cô phát hiện anh vẫn mặc bộ đồ ở nhà từ sáng đến giờ, trông như cả ngày chưa từng ra ngoài.
Hôm nay là lễ Thất Tịch, thế mà anh bỏ mặc bạn gái, một mình ung dung ngồi đây uống trà!
So sánh như vậy, Trang Phù Dao càng cảm thấy bất bình thay cho cô gái kia, mặt mày trở nên lạnh tanh: “Giờ sắp tám giờ rồi, anh còn không ra ngoài à?”
“Thế lịch cá nhân thì sao? Thất Tịch này anh có định kỷ niệm không? Anh có còn cần bạn gái không thế? Đã yêu thì yêu cho tử tế vào, anh thế này làm người ta tủi thân đấy, đến em nhìn vào còn không chịu nổi…”
Bị cô mắng một tràng, Lương Hoài Tự cuối cùng cũng tìm được khe hở để chen lời, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ: “Bạn gái gì cơ?”
Trang Phù Dao đổi lại từ khác: “Người mập mờ.”
Lương Hoài Tự nhận ra có thể cô đã hiểu nhầm điều gì đó. Anh trầm mặc một lúc, rồi nghiêm túc đáp: “Anh không có người mập mờ nào cả. Anh không hiểu sao em lại nghĩ vậy. Trong chuyện này có gì hiểu lầm sao?”
“Trang trí nội thất là vì biết em sắp chuyển tới ở, nên anh mới nhờ dì Viên đặc biệt bố trí theo phong cách ấm cúng. Còn về Thẩm Liên, cô ấy là sư muội của anh. Thỉnh thoảng khi đi công tác ở nơi khác, cô ấy sẽ gửi chút đặc sản cho tôi và thầy. Lần trước chắc là gửi nhầm địa chỉ thôi.”
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
