0 chữ
Chương 28
Chương 28: Uống trà
Trang Phù Dao cong mày mỉm cười, do bị ảnh đó chọc cười:[Đi làm gì vậy?]
Tống Tình: [Thất Tịch của mọi người là ngày tăng ca của bọn em. Mai còn phải đi biểu diễn đây này.]
Lương Hoài Tự tưởng cô đang nhắn tin với Tần Chính Lâm, liền thu lại ánh nhìn, không hỏi nữa.
…
Hôm sau là Thất Tịch, trùng vào thứ bảy.
Ăn sáng xong, Trang Phù Dao đeo tai nghe lướt video ngắn, Lương Hoài Tự đang ngồi đọc báo cách cô không xa.
Bất ngờ, tin nhắn của Tần Chính Lâm hiện ra, hỏi hôm nay cô có kế hoạch gì không.
Trang Phù Dao khẽ nhíu mày.
Cô đang phân vân giữa không trả lời hay từ chối thẳng thì Tần Chính Lâm lại gửi thêm: [Cô Trang, cô không cần cảm thấy áp lực gì đâu, chúng ta xem mắt không thành vẫn có thể làm bạn mà.]
Đây là chiêu “lùi một bước để tiến hai bước” mà bạn bè anh ta bày, bắt đầu từ tình bạn rồi từ từ chiếm lấy trái tim đối phương.
Tần Chính Lâm tự tin nắm chắc phần thắng, nhưng Trang Phù Dao lại chẳng hề để tâm.
Bạn bè ai mà chẳng có, sao phải tìm một người đi xem mắt để làm bạn?
Chiêu này cô thấy nhiều rồi, thậm chí đến câu chữ cũng giống hệt.
Đang định nhắn lại thì tin nhắn của Donut hiện ra: [Chúc các chị em Valentine vui vẻ! Em mua hoa tặng mọi người rồi nè!]
Gần như cùng lúc đó, dì Viên ôm một bó hoa Freud rất to bước vào: “Vừa nãy shipper mang đến, nói là gửi tặng cô Trang.”
Nói xong, dì Viên len lén quan sát sắc mặt ông chủ và cô Trang.
Tiếc là, cả hai đều chẳng có biểu cảm gì lạ.
Ông chủ vẫn điềm nhiên như thường, còn cô Trang thì cười vui vẻ như lẽ đương nhiên, hỏi dì: “Dì Viên ơi, nhà mình có lọ hoa lớn để cắm hoa không?”
Dì Viên: “Có chứ!”
Bó hoa Freud này quá lớn, phải chia ra vài bình mới đủ. Trang Phù Dao cũng đi sắp xếp giúp dì, xong xuôi thì chụp một bức ảnh đăng vào nhóm chat:
[Đẹp quá, thích ghê luôn! Cảm ơn Donut!!!]
Sau khi xử lý xong việc với mấy chậu hoa, cô đến công trường xem qua một chút, tiện thể mua ít cà phê và hoa quả cho công nhân.
Lúc về thì trời đã gần bảy giờ tối, trong nhà không thấy bóng dáng của Lương Hoài Tự đâu. Trang Phù Dao đoán chắc anh đang đi hẹn hò với bạn gái. Dù cô đang cố gắng thích nghi, nhưng cảm giác trống vắng ấy vẫn bất giác len lỏi trong lòng.
Thế là cô quyết định ra vườn tản bộ cho khuây khỏa.
Lờ mờ nhìn thấy bên trong lầu nghỉ ở vườn phía nam có ánh đèn vàng nhàn nhạt, cô bước lại gần thì thấy Lương Hoài Tự đang ngồi đó.
Lưng anh thẳng tắp, ngồi trước bàn trà, dùng một tay pha trà cho mình. Tuy động tác không còn linh hoạt như trước khi tay bị thương, nhưng vẫn vô cùng tao nhã.
Trong không khí thoang thoảng hương trà xen lẫn với mùi trầm hương nhè nhẹ.
Trang Phù Dao hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Không có việc gì làm.” Lương Hoài Tự làm động tác mời trà: “Vừa hay ấm trà này đã pha xong rồi.”
Trang Phù Dao nói: “Uống trà vào buổi tối, anh ngủ nổi không đấy?”
Tống Tình: [Thất Tịch của mọi người là ngày tăng ca của bọn em. Mai còn phải đi biểu diễn đây này.]
Lương Hoài Tự tưởng cô đang nhắn tin với Tần Chính Lâm, liền thu lại ánh nhìn, không hỏi nữa.
…
Hôm sau là Thất Tịch, trùng vào thứ bảy.
Ăn sáng xong, Trang Phù Dao đeo tai nghe lướt video ngắn, Lương Hoài Tự đang ngồi đọc báo cách cô không xa.
Bất ngờ, tin nhắn của Tần Chính Lâm hiện ra, hỏi hôm nay cô có kế hoạch gì không.
Trang Phù Dao khẽ nhíu mày.
Cô đang phân vân giữa không trả lời hay từ chối thẳng thì Tần Chính Lâm lại gửi thêm: [Cô Trang, cô không cần cảm thấy áp lực gì đâu, chúng ta xem mắt không thành vẫn có thể làm bạn mà.]
Đây là chiêu “lùi một bước để tiến hai bước” mà bạn bè anh ta bày, bắt đầu từ tình bạn rồi từ từ chiếm lấy trái tim đối phương.
Bạn bè ai mà chẳng có, sao phải tìm một người đi xem mắt để làm bạn?
Chiêu này cô thấy nhiều rồi, thậm chí đến câu chữ cũng giống hệt.
Đang định nhắn lại thì tin nhắn của Donut hiện ra: [Chúc các chị em Valentine vui vẻ! Em mua hoa tặng mọi người rồi nè!]
Gần như cùng lúc đó, dì Viên ôm một bó hoa Freud rất to bước vào: “Vừa nãy shipper mang đến, nói là gửi tặng cô Trang.”
Nói xong, dì Viên len lén quan sát sắc mặt ông chủ và cô Trang.
Tiếc là, cả hai đều chẳng có biểu cảm gì lạ.
Ông chủ vẫn điềm nhiên như thường, còn cô Trang thì cười vui vẻ như lẽ đương nhiên, hỏi dì: “Dì Viên ơi, nhà mình có lọ hoa lớn để cắm hoa không?”
Dì Viên: “Có chứ!”
Bó hoa Freud này quá lớn, phải chia ra vài bình mới đủ. Trang Phù Dao cũng đi sắp xếp giúp dì, xong xuôi thì chụp một bức ảnh đăng vào nhóm chat:
Sau khi xử lý xong việc với mấy chậu hoa, cô đến công trường xem qua một chút, tiện thể mua ít cà phê và hoa quả cho công nhân.
Lúc về thì trời đã gần bảy giờ tối, trong nhà không thấy bóng dáng của Lương Hoài Tự đâu. Trang Phù Dao đoán chắc anh đang đi hẹn hò với bạn gái. Dù cô đang cố gắng thích nghi, nhưng cảm giác trống vắng ấy vẫn bất giác len lỏi trong lòng.
Thế là cô quyết định ra vườn tản bộ cho khuây khỏa.
Lờ mờ nhìn thấy bên trong lầu nghỉ ở vườn phía nam có ánh đèn vàng nhàn nhạt, cô bước lại gần thì thấy Lương Hoài Tự đang ngồi đó.
Lưng anh thẳng tắp, ngồi trước bàn trà, dùng một tay pha trà cho mình. Tuy động tác không còn linh hoạt như trước khi tay bị thương, nhưng vẫn vô cùng tao nhã.
Trong không khí thoang thoảng hương trà xen lẫn với mùi trầm hương nhè nhẹ.
“Không có việc gì làm.” Lương Hoài Tự làm động tác mời trà: “Vừa hay ấm trà này đã pha xong rồi.”
Trang Phù Dao nói: “Uống trà vào buổi tối, anh ngủ nổi không đấy?”
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
