TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30: Mộng đẹp

Trang Phù Dao có cảm giác như mình vừa vô cớ trách nhầm người, trong lòng không khỏi bối rối. Nhưng rồi, một cảm xúc phấn khích mơ hồ dâng lên.

Anh vẫn còn độc thân, lại chẳng có người mập mờ nào bên cạnh.

Trang Phù Dao cố gắng kiềm chế khóe môi đang muốn cong lên, cố tình nói: “Thật ra nếu có gì cũng không sao cả. Dù gì thì chúng ta đã ly hôn năm năm rồi. Em không phải kiểu phụ nữ ly dị rồi vẫn còn dây dưa không cho chồng cũ tìm tình mới. Nên nếu anh có ai, nhất định phải nói cho em biết đấy.”

“Anh biết rồi.” Lương Hoài Tự cụp mắt, nhẹ nhàng gõ nhẹ lên nắp cốc. Anh trả lời bằng giọng điệu không rõ cảm xúc: “Nếu có, anh sẽ nói với em.”

Nói xong câu đó, cả hai đều im lặng.

Cho đến khi một cơn gió bất chợt thổi qua, lá cây xào xạc, phá tan bầu không khí yên tĩnh xung quanh.

Lương Hoài Tự đưa tay phủi chiếc lá rơi trên bàn, hỏi cô: “Về chuyện em dọn ra ngoài, định khi nào thì chuyển? Ở nhà có đủ người giúp không? Cần anh tìm thêm người hỗ trợ chứ?”

Ánh mắt Trang Phù Dao lóe lên, cô nói:

“Không cần đâu, tạm thời cũng không gấp.”

Cô thầm nghĩ, đã là hiểu lầm thì chẳng cần phải dọn nữa.

“Ừ.”

Ánh mắt Lương Hoài Tự dừng lại trên gương mặt cô, như muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ lặng lẽ uống trà.

Đêm đó, Lương Hoài Tự quả nhiên mất ngủ.

Còn Trang Phù Dao thì lại có một giấc mộng ngọt ngào.

Cô mơ thấy mình cùng Lương Hoài Tự của thời niên thiếu đi dạo trên phố, trước giờ giới nghiêm thì cùng nhau trèo tường trở lại trường, kết quả là bị bảo vệ bắt được, đưa thẳng đến văn phòng giám thị.

Trong văn phòng trống trải, người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần tây đen đứng quay lưng về phía cô, nghiêm giọng trách mắng vì sao cô không tuân thủ quy định của trường.

Cô vừa định cãi lại, thì thầy đột nhiên hỏi với giọng mơ hồ: “Người đàn ông vừa trèo tường với em là ai?”

Vừa nói, người đàn ông quay người lại.

Thật không ngờ lại là Lương Hoài Tự của năm ba mươi tám tuổi!

Ngay sau đó, giấc mộng đột ngột thay đổi.

Cô bị đè xuống, khóe mắt thấy một góc áo sơ mi trắng, mũi ngập tràn mùi trà và hương gỗ trầm. Cô bất an cựa quậy, lại bị một thứ trông giống cà vạt trói lại.

Dưới ánh đèn đường mờ mờ, bóng cây lay động cùng ánh sáng lấp loáng, bóng người chồng chéo trên chiếc váy voan mỏng, trong không khí ngập tràn mùi vị mê hoặc…



Trang Phù Dao khô miệng khô lưỡi tỉnh lại từ trong giấc mộng, mặt mày nóng ran. Cô đưa tay ôm mặt, rồi đứng dậy uống nước, tiện thể mang chiếc qυầи ɭóŧ có nơ bướm màu tím nhạt bị ướt đẫm kia đi giặt.

Ban đêm tĩnh lặng, chút tiếng động nhỏ cũng trở nên rõ ràng vô cùng.

“Chưa ngủ à?” Một giọng nói hơi khàn khàn, mang theo mệt mỏi vang lên sau lưng cô.

Trang Phù Dao ngẩng đầu, nhìn vào gương thì thấy Lương Hoài Tự đang đứng ngay phía sau.

Động tác giặt đồ của cô khựng lại một chút, gật đầu có phần gượng gạo: “Ừm.”

0

0

2 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.