0 chữ
Chương 27
Chương 27: Uống trà
“Bảo sao.” Hà Tông Khâm gật gù, rồi xoay sang nhờ Lương Hoài Tự xem giúp bản vẽ.
Nhận được một vài ý kiến chỉnh sửa, Hà Tông Khâm như được khai thông: “Lão Lương đúng là lão Lương!”
Trong giới kiến trúc hiện nay, nổi danh nhất chính là ông cụ Dư.
Ông cụ Dư sinh ra trong thời chiến, từng trải qua nhiều thời kỳ lịch sử khác nhau, rất nhiều công trình kiến trúc nổi tiếng hiện đại đều do ông thiết kế. Thế nhưng, chính ông lại nói học trò Lương Hoài Tự của mình mới là thiên tài trăm năm có một của giới kiến trúc.
Có thể thấy thiên phú của Lương Hoài Tự đáng kinh ngạc đến mức nào, hoàn toàn là “thiên tài trời sinh”. Dù không học chuyên ngành kiến trúc, anh vẫn được đại học thành phố Giang phá lệ mời về giảng dạy.
Sau khi Lương Hoài Tự rời đi, Hà Tông Khâm vừa chỉnh sửa bản vẽ theo góp ý, vừa bất chợt ngẩng đầu lên, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Không đúng, nếu là “thành viên trong dự án hỗ trợ Tây Tạng” thì cũng chẳng dính líu gì nhiều.
Từ bao giờ mà lão Lương lại có tính tò mò như vậy chứ?
…
Rời khỏi đại học thành phố Giang, Lương Hoài Tự lại đến Trường Đình, bận rộn một mạch đến tận tám giờ tối mới tan làm.
Khi anh trở về, Trang Phù Dao đang nhắn tin trêu chọc Donut cùng với Tống Tình trong nhóm chat.
Ngày mai là Thất Tịch, khắp các trung tâm thương mại và mạng xã hội đều tràn ngập quảng cáo lễ tình nhân.
Năm ngoái vào dịp này, Lương Triều Lạc dẫn Thư Nhuận đi Maldives, chuẩn bị cả căn phòng hoa tươi để làm cô bất ngờ. Năm nay là Thất Tịch đầu tiên sau khi tốt nghiệp, Thư Nhuận cũng rất mong chờ xem họ sẽ trải qua như thế nào.
Trang Phù Dao vừa gõ chữ vừa cười.
Lương Hoài Tự nhìn cô một cái, rồi ngăn dì Viên đang chuẩn bị bữa tối: “Không cần phiền phức như thế, hâm lại mấy món có sẵn là được rồi.”
Ý là, ông chủ sẽ ăn đồ ăn thừa của cô Trang sao?
Mấy người giúp việc nghe thấy thì kinh ngạc không thôi.
Khi vào bếp hâm lại thức ăn, họ thì thầm hỏi dì Viên: “Vậy rốt cuộc cô Trang là gì của ông chủ vậy?”
“Không giống họ hàng, mà cũng chẳng thân mật như người yêu... Nhưng cách cô Trang nói chuyện với ông chủ lại rất mạnh miệng, chẳng nể nang chút nào.”
Dì Viên cũng tò mò, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh giọng cắt ngang: “Lo chuyện mình thôi, coi chừng bị ông chủ nghe thấy rồi đuổi việc bây giờ.”
Nghe đến thế, mấy người họ lập tức im bặt, ai cũng sợ mất công việc tốt này.
…
Trong bữa ăn, tay phải Lương Hoài Tự vẫn còn bó cố định, tay trái không được linh hoạt lắm nên anh dùng nĩa gắp đồ ăn khá vụng về. Có thể vì dáng vẻ ấy hơi buồn cười nên anh phát hiện ra Trang Phù Dao nhìn anh mấy lần, như muốn nói gì rồi lại thôi.
Lương Hoài Tự cố tỏ ra bình thản, nhưng ánh mắt của cô càng lúc càng trực diện khiến anh hơi mất tự nhiên, đặt nĩa xuống, chuẩn bị lên tiếng.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Trang Phù Dao rung lên mấy cái.
Tống Tình: [Nỗi buồn vui của loài người chẳng thể tương thông, có người đang ngọt ngào đón Thất Tịch, có người như mình đây thì phải cay đắng đi làm.]
Ngay sau đó là một ảnh động emoji khóc lóc bỏ kính râm ra.
Nhận được một vài ý kiến chỉnh sửa, Hà Tông Khâm như được khai thông: “Lão Lương đúng là lão Lương!”
Trong giới kiến trúc hiện nay, nổi danh nhất chính là ông cụ Dư.
Ông cụ Dư sinh ra trong thời chiến, từng trải qua nhiều thời kỳ lịch sử khác nhau, rất nhiều công trình kiến trúc nổi tiếng hiện đại đều do ông thiết kế. Thế nhưng, chính ông lại nói học trò Lương Hoài Tự của mình mới là thiên tài trăm năm có một của giới kiến trúc.
Có thể thấy thiên phú của Lương Hoài Tự đáng kinh ngạc đến mức nào, hoàn toàn là “thiên tài trời sinh”. Dù không học chuyên ngành kiến trúc, anh vẫn được đại học thành phố Giang phá lệ mời về giảng dạy.
Sau khi Lương Hoài Tự rời đi, Hà Tông Khâm vừa chỉnh sửa bản vẽ theo góp ý, vừa bất chợt ngẩng đầu lên, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Từ bao giờ mà lão Lương lại có tính tò mò như vậy chứ?
…
Rời khỏi đại học thành phố Giang, Lương Hoài Tự lại đến Trường Đình, bận rộn một mạch đến tận tám giờ tối mới tan làm.
Khi anh trở về, Trang Phù Dao đang nhắn tin trêu chọc Donut cùng với Tống Tình trong nhóm chat.
Ngày mai là Thất Tịch, khắp các trung tâm thương mại và mạng xã hội đều tràn ngập quảng cáo lễ tình nhân.
Năm ngoái vào dịp này, Lương Triều Lạc dẫn Thư Nhuận đi Maldives, chuẩn bị cả căn phòng hoa tươi để làm cô bất ngờ. Năm nay là Thất Tịch đầu tiên sau khi tốt nghiệp, Thư Nhuận cũng rất mong chờ xem họ sẽ trải qua như thế nào.
Trang Phù Dao vừa gõ chữ vừa cười.
Lương Hoài Tự nhìn cô một cái, rồi ngăn dì Viên đang chuẩn bị bữa tối: “Không cần phiền phức như thế, hâm lại mấy món có sẵn là được rồi.”
Mấy người giúp việc nghe thấy thì kinh ngạc không thôi.
Khi vào bếp hâm lại thức ăn, họ thì thầm hỏi dì Viên: “Vậy rốt cuộc cô Trang là gì của ông chủ vậy?”
“Không giống họ hàng, mà cũng chẳng thân mật như người yêu... Nhưng cách cô Trang nói chuyện với ông chủ lại rất mạnh miệng, chẳng nể nang chút nào.”
Dì Viên cũng tò mò, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh giọng cắt ngang: “Lo chuyện mình thôi, coi chừng bị ông chủ nghe thấy rồi đuổi việc bây giờ.”
Nghe đến thế, mấy người họ lập tức im bặt, ai cũng sợ mất công việc tốt này.
…
Trong bữa ăn, tay phải Lương Hoài Tự vẫn còn bó cố định, tay trái không được linh hoạt lắm nên anh dùng nĩa gắp đồ ăn khá vụng về. Có thể vì dáng vẻ ấy hơi buồn cười nên anh phát hiện ra Trang Phù Dao nhìn anh mấy lần, như muốn nói gì rồi lại thôi.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Trang Phù Dao rung lên mấy cái.
Tống Tình: [Nỗi buồn vui của loài người chẳng thể tương thông, có người đang ngọt ngào đón Thất Tịch, có người như mình đây thì phải cay đắng đi làm.]
Ngay sau đó là một ảnh động emoji khóc lóc bỏ kính râm ra.
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
