0 chữ
Chương 24
Chương 24: Bị thương
Tẩy trang xong, Lương Hoài Tự lặng lẽ đóng cửa phòng giúp cô, rồi đi tắm và nghỉ ngơi.
Dòng nước ấm áp xối xuống, trong đầu anh lúc thì vang lên tiếng gọi chồng đã lâu không nghe của cô, lúc thì lại văng vẳng câu nói hơi ghét bỏ: “Cơ bắp của anh đâu rồi?”
Anh bất đắc dĩ lau mặt, khẽ thở dài một hơi.
Sau tuổi ba mươi, anh bắt đầu cảm nhận rõ rệt sự xuống cấp của thể lực. Dễ tăng cân, và phải cố gắng gấp đôi mới có thể giữ được vóc dáng.
Bạn bè cùng lứa với anh, ít nhiều cũng có dấu hiệu phát tướng, may mà anh có thói quen vận động định kỳ, hơn nữa cũng biết tự kiềm chế bản thân.
Còn cơ bụng ấy à...
Thứ hình thể chỉ mang tính thẩm mỹ đó, từ sau khi ly hôn, anh chẳng còn giữ nữa.
Sáng hôm sau, anh bị đồng hồ sinh học đánh thức, như thường lệ bắt đầu bài tập buổi sáng.
Lối sống hiện giờ của anh rất lành mạnh, cai cà phê, hạn chế rượu bia, mỗi ngày đều đặn luyện một bài thái cực quyền. Sau khi luyện xong bài quyền, anh còn tập thêm một số bài khác như thể dục, chạy bộ...
Tất cả đều có thể luyện ngoài trời, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao anh lại hiếm khi đến phòng gym tập vài hiệp cơ bụng bằng dây.
Chẳng mấy chốc đã đổ mồ hôi, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Thể lực hiện tại đúng là chẳng thể nào so với thời trai trẻ được nữa.
Có thể là do hiếu thắng, anh tăng tốc độ, tập thêm vài lần.
Nhưng anh đã quên mất rằng cánh tay mình đã lâu không vận động với cường độ cao như vậy.
Một cơn đau nhói dữ dội truyền tới, anh lập tức hít mạnh một hơi, khụy gối xuống đất.
Bị căng cơ rồi.
Một tiếng sau, bác sĩ gia đình đến nhà, quấn cho anh một vòng băng cố định gân, dặn trong vòng mười ngày nửa tháng tới nhất định phải dưỡng thương cẩn thận.
Trang Phù Dao sau cơn say rượu, tỉnh dậy bước xuống lầu, thấy bộ dạng của anh như vậy, tò mò hỏi: “Anh làm sao thế?”
Mặt mày Lương Hoài Tự không mấy dễ coi: “Tập thể dục buổi sáng bị thương.”
Trang Phù Dao thở phào: “Vậy thì anh nghỉ ngơi cho tốt, cần gì thì cứ gọi em.”
Cô còn tưởng sau khi mình uống say, nổi điên vì anh có người khác, lỡ tay đánh anh thành ra thế kia cơ.
Hôm qua cô thật sự đã uống quá nhiều. Bình thường cô vốn không bao giờ uống đến mức quên trời đất, vậy mà lần này lại uống đến mơ mơ hồ hồ.
Cô nhớ rõ Tống Tình và Donut say đến bất tỉnh, cô không thể vác nổi cả hai, đành liên hệ với Lương Hoài Tự.
Còn sau đó thì… Cô không nhớ rõ nữa…
Trang Phù Dao liếc nhìn anh thêm lần nữa.
Thầm nghĩ, đúng là yếu hơn hồi trẻ thật rồi.
…
Thứ sáu, Lương Hoài Tự đến giảng dạy tại đại học thành phố Giang.
Thẩm Liên đang dạo quanh đó, thấy anh bước ra liền hồ hởi gọi một tiếng “Sư huynh!” rồi chạy đến bên cạnh: “Tay anh bị sao vậy?”
“Luyện tập thể thao bị thương.”
“Sao lại bất cẩn thế.” Thẩm Liên nhíu mày đầy lo lắng, rồi như sực nhớ ra điều gì, vội mỉm cười: “Có lẽ là bị giãn dây chằng đó, em biết một thầy thuốc rất giỏi chuyên về mấy chấn thương kiểu này. Mấy tháng trước mẹ em cũng bị giãn dây chằng, chính ông ấy đã chữa khỏi cho mẹ em. Em còn một lọ thuốc cao chưa dùng đến, mai mang cho anh nhé.”
Dòng nước ấm áp xối xuống, trong đầu anh lúc thì vang lên tiếng gọi chồng đã lâu không nghe của cô, lúc thì lại văng vẳng câu nói hơi ghét bỏ: “Cơ bắp của anh đâu rồi?”
Anh bất đắc dĩ lau mặt, khẽ thở dài một hơi.
Sau tuổi ba mươi, anh bắt đầu cảm nhận rõ rệt sự xuống cấp của thể lực. Dễ tăng cân, và phải cố gắng gấp đôi mới có thể giữ được vóc dáng.
Bạn bè cùng lứa với anh, ít nhiều cũng có dấu hiệu phát tướng, may mà anh có thói quen vận động định kỳ, hơn nữa cũng biết tự kiềm chế bản thân.
Còn cơ bụng ấy à...
Thứ hình thể chỉ mang tính thẩm mỹ đó, từ sau khi ly hôn, anh chẳng còn giữ nữa.
Sáng hôm sau, anh bị đồng hồ sinh học đánh thức, như thường lệ bắt đầu bài tập buổi sáng.
Tất cả đều có thể luyện ngoài trời, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao anh lại hiếm khi đến phòng gym tập vài hiệp cơ bụng bằng dây.
Chẳng mấy chốc đã đổ mồ hôi, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Thể lực hiện tại đúng là chẳng thể nào so với thời trai trẻ được nữa.
Có thể là do hiếu thắng, anh tăng tốc độ, tập thêm vài lần.
Nhưng anh đã quên mất rằng cánh tay mình đã lâu không vận động với cường độ cao như vậy.
Một cơn đau nhói dữ dội truyền tới, anh lập tức hít mạnh một hơi, khụy gối xuống đất.
Bị căng cơ rồi.
Một tiếng sau, bác sĩ gia đình đến nhà, quấn cho anh một vòng băng cố định gân, dặn trong vòng mười ngày nửa tháng tới nhất định phải dưỡng thương cẩn thận.
Mặt mày Lương Hoài Tự không mấy dễ coi: “Tập thể dục buổi sáng bị thương.”
Trang Phù Dao thở phào: “Vậy thì anh nghỉ ngơi cho tốt, cần gì thì cứ gọi em.”
Cô còn tưởng sau khi mình uống say, nổi điên vì anh có người khác, lỡ tay đánh anh thành ra thế kia cơ.
Hôm qua cô thật sự đã uống quá nhiều. Bình thường cô vốn không bao giờ uống đến mức quên trời đất, vậy mà lần này lại uống đến mơ mơ hồ hồ.
Cô nhớ rõ Tống Tình và Donut say đến bất tỉnh, cô không thể vác nổi cả hai, đành liên hệ với Lương Hoài Tự.
Còn sau đó thì… Cô không nhớ rõ nữa…
Trang Phù Dao liếc nhìn anh thêm lần nữa.
Thầm nghĩ, đúng là yếu hơn hồi trẻ thật rồi.
…
Thứ sáu, Lương Hoài Tự đến giảng dạy tại đại học thành phố Giang.
“Luyện tập thể thao bị thương.”
“Sao lại bất cẩn thế.” Thẩm Liên nhíu mày đầy lo lắng, rồi như sực nhớ ra điều gì, vội mỉm cười: “Có lẽ là bị giãn dây chằng đó, em biết một thầy thuốc rất giỏi chuyên về mấy chấn thương kiểu này. Mấy tháng trước mẹ em cũng bị giãn dây chằng, chính ông ấy đã chữa khỏi cho mẹ em. Em còn một lọ thuốc cao chưa dùng đến, mai mang cho anh nhé.”
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
