TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25: Bị thương

Cô ta tranh thủ cơ hội nói tiếp: “Mai anh có rảnh không? Lần trước em chưa cảm ơn anh chuyện giữ em ở lại trường, tiện thể mời anh ăn bữa cơm, rồi mang thuốc đến luôn.”

“Thuốc lẫn bữa ăn đều không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ, bác sĩ bảo nghỉ ngơi vài hôm là khỏi.” Anh bình thản đáp: “Việc ở lại trường là do năng lực của cô, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

“Nhưng mà…” Thẩm Liên còn định nói gì đó thì Hà Tông Khâm bất ngờ xuất hiện: “Lão Lương, nhanh lên, chờ anh lâu lắm rồi đấy!”

Thấy Thẩm Liên cũng ở đó, Hà Tông Khâm liền chào hỏi thân thiện: “Tiểu Thẩm cũng có tiết sáng nay à?”

“Không ạ.” Thẩm Liên hơi ngẩn ra, có chút ngập ngừng lúng túng: “Em có việc tìm thầy Đặng, vừa hay gặp sư huynh Lương.”

“Ồ ồ.” Hà Tông Khâm cười ha hả: “Thế thì để anh mượn sư huynh của em một lúc nhé, anh có việc tìm anh ấy.”

Vào văn phòng, vẻ mặt Lương Hoài Tự lạnh lại, chỉnh đốn anh bạn: “Cái gì mà sư huynh sư đệ, đây là trường học, anh chú ý hình ảnh chút đi.”

Hà Tông Khâm mặt dày rót cho anh tách trà: “Anh xem video của cô giáo Thẩm chưa?”

“Video gì cơ?”

“Dạo gần đây lên cả hot search ấy, sinh viên quay lại tiết dạy của cô Thẩm rồi đăng lên mạng, được dân mạng bình chọn là “giáo viên đại học xinh đẹp nhất” đấy.”

Lương Hoài Tự gõ gõ bàn, rồi uống trà: “Chưa từng xem, rảnh đâu mà lướt mạng.”

“Không thể không nói, cô Thẩm này đúng là rất ổn. Xuất thân từ huyện nhỏ mà thi đỗ thủ khoa khối C toàn tỉnh, lại được trường mình nhận về. Xét về học lực, ngoại hình hay sự chăm chỉ… Đều là đỉnh cao trong số đỉnh cao.” Hà Tông Khâm nhìn bạn thân đầy ẩn ý: “Hơn nữa, nghe nói cô ấy vẫn chưa từng yêu ai.”

Lương Hoài Tự liếc mắt nhìn anh ấy: “Anh có ý gì? Nói thẳng đi.” Anh nhấn mạnh từng chữ: “Lão Hà, anh là người có gia đình rồi đấy.”

Hà Tông Khâm suýt nữa sặc nước: “Anh nói cái gì vậy! Lão Lương, đầu óc anh bay đi đâu vậy hả!”

Anh ấy hừ lạnh một tiếng: “Tôi đang nói anh đấy.”

Lương Hoài Tự liếc mắt sang: “Liên quan gì đến tôi?”

Hà Tông Khâm ghé sát lại, nhỏ giọng thì thầm: “Giờ ai cũng đồn rằng, cô Thẩm không yêu ai là vì anh.”

Lương Hoài Tự nhíu mày, lạnh giọng: “Nhảm nhí!”

Hà Tông Khâm bị dọa cho giật mình, híp mắt đầy nghi hoặc, nhìn anh với vẻ không thể hiểu nổi: “Hai người là sư huynh sư muội, chẳng lẽ anh không nhận ra cô ấy có tình ý với anh…”

Lương Hoài Tự lạnh lùng ngắt lời: “Giữa tôi và cô ấy không thể nào đâu.” Rồi kết thúc luôn bằng một câu đánh thẳng vào tim: “Tôi khuyên anh bớt hóng chuyện lại, như vậy trường này sẽ bớt được một nửa tin đồn vớ vẩn đấy.”

Giữa anh và Thẩm Liên hoàn toàn trong sáng, anh cũng chưa từng nghĩ rằng mối quan hệ của họ lại bị suy đoán thành ra như vậy.

“Vì sao chứ?” Hà Tông Khâm thật lòng tò mò. Anh ấy đã quen biết Lương Hoài Tự nhiều năm, là bạn cũ của nhau, từng chứng kiến bộ dạng thất thần tơi tả của lão Lương sau cuộc hôn nhân trước đó.

Nhưng chuyện đó cũng đã qua năm năm rồi. Đổi là người khác thì giờ chắc đã sớm bắt đầu một mối tình mới, thậm chí là có kết quả rồi ấy chứ.

Lương Hoài Tự đáp: “Không có vì sao cả, vốn dĩ chưa từng nghĩ tới thôi.”

0

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.