TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Chồng

Cô mơ mơ màng màng ngủ được nửa đường, tỉnh dậy thì thấy anh ở bên cạnh, theo phản xạ liền ngả đầu vào đùi anh ngủ tiếp, còn dụi dụi với vẻ đầy ỷ lại.

Cơ thể Lương Hoài Tự khẽ cứng đờ.

Không biết mơ thấy gì mà chảy nước miếng dính đầy quần âu của anh.

“…”

Về đến nhà, anh đặt cô vào phòng, đang định gọi cho dì Viên thì đột nhiên bị một lực kéo mạnh.

Trang Phù Dao từng học võ từ nhỏ, thân thể có nền tảng, sức cũng không yếu. Lương Hoài Tự bị kéo ngã thẳng xuống giường.

Anh vốn cũng uống không ít rượu, cú ngã này làm đầu óc choáng váng, mãi chưa hoàn hồn.

Trang Phù Dao vì uống rượu mà đầu óc lơ mơ, hoàn toàn quên mất chuyện mình đã xuyên đến. Mở mắt ra là thấy sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng quen thuộc của anh, ánh mắt liền dịu lại, cứ ngỡ đây là một buổi tối thứ sáu bình thường.

Lúc mới ra trường cô cũng từng có thời gian làm việc hết mình, quyết tâm phấn đấu theo hướng nữ cường, ngày ngày bận rộn vì công việc.

Lương Hoài Tự cũng bận, nên hai người không phải lúc nào cũng gặp nhau, thường thì tối thứ sáu sẽ hẹn ăn tối, xem phim và...

Tối thứ sáu đã trở thành buổi tối thư giãn theo phản xạ bản năng.

Còn căn phòng vừa quen lại vừa lạ này, cô cứ ngỡ là khách sạn mà họ hẹn hò.

Trang Phù Dao khẽ nheo mắt cười, tay theo thói quen luồn vào trong áo anh.

Nhưng cảm giác không giống như trước.

Cô bĩu môi không mấy hài lòng: “Chồng ơi, cơ bụng của anh đâu rồi?”

Lương Hoài Tự bị cô sờ soạng khắp người, đầu ngón tay mát lạnh của cô khẽ lướt qua bụng anh, mang theo cảm giác tê tê ngứa ngáy khiến cơ bắp anh vô thức co lại.

Anh giật mình tỉnh dậy, lập tức giữ chặt tay cô lại.

Trang Phù Dao không phản kháng, chỉ nheo mắt lại như thể đang ngủ thật.

Không lâu sau, hơi thở đều đặn của cô phả vào bên tai anh, lúc này Lương Hoài Tự mới thở phào nhẹ nhõm.

Không biết rốt cuộc đã uống bao nhiêu.

Anh quá hiểu tính cô, trước khi ngủ nhất định phải tẩy trang. Anh đứng dậy đi lấy dầu tẩy trang.

Hồi họ mới cưới nhau, trong chuyến trăng mật, cô chơi quá mệt, vừa về đến khách sạn là lăn ra ngủ. Anh thấy cô ngủ say, cũng không gọi dậy nữa.

Kết quả hôm sau bị cô mắng một trận, nói anh sao lại để cô ngủ mà chưa tẩy trang.

Từ đó về sau, chỉ cần cô lười không muốn động đậy, đều là anh giúp cô tẩy trang.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lương Hoài Tự trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Dạo gần đây gặp lại cô, anh thấy trạng thái của cô tốt hơn nhiều so với năm năm trước. Không còn là người phụ nữ u uất, tiêu cực và im lặng nữa. Giờ đây cô đã biết cười, biết tức giận, cũng biết mắng anh, như thể một sinh mệnh khô cạn lại được sống dậy lần nữa.

Đó chính là điều anh mong muốn nhất.

Anh yêu cô, nên càng mong cô được hạnh phúc.

Chỉ cần cô sống vui vẻ, dù là bắt đầu mối tình mới, hay chỉ đơn giản như hôm nay uống say giải sầu, anh đều chấp nhận được.

Anh chỉ cần đứng sau, âm thầm bảo vệ hạnh phúc của cô là đủ.

0

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.