0 chữ
Chương 18
Chương 18: Hiểu lầm
Thời tiết ngày hôm đó nóng như lửa đốt, mặt đất khô nứt như chiếc bánh tráng bị nướng quá tay.
Trang Phù Dao cho công nhân nghỉ một ngày, còn cô cũng ở nhà thư giãn.
Con người mà, cứ khi rảnh rỗi lại muốn ăn gì đó cho đỡ buồn miệng.
Phải công nhận, sau mười sáu năm, dịch vụ giao đồ ăn đã trở nên vừa nhanh vừa tiện.
Cô đặt khá nhiều ly trà trái cây mát lạnh, rồi bảo dì Viên mang chia cho mọi người.
Cô vừa xoay người định quay vào nhà thì chuông cửa lại vang lên. Bên ngoài là một anh chàng shipper mặc áo gile xanh.
“Xin chào, đây có phải nhà của Thẩm Liên không?”
“Không phải, chắc anh giao nhầm rồi.”
“Ơ?”
Anh shipper cúi đầu kiểm tra lại, rồi ngẩng lên nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng địa chỉ nhận hàng có ghi là khu Bác Nhã Loan, tòa số 3 này mà…”
Trang Phù Dao cảm thấy kỳ lạ, quay lại hỏi mọi người trong nhà: “Có ai quen Thẩm Liên không?”
Dì Viên đang định nói không, nhưng chợt sực nhớ ra, vội đáp: “Có, là đồng nghiệp của ông chủ.”
Rồi bước tới ký nhận luôn gói hàng: “Là gửi đến đây đấy, cảm ơn cậu nhé.”
Trang Phù Dao liếc nhìn logo thương hiệu in trên hộp, là nhãn hiệu mỹ phẩm khá nổi tiếng.
Chờ shipper rời đi, cô vô thức hỏi: “Đồ của đồng nghiệp anh ấy, sao lại gửi tới đây?”
Dì Viên đáp: “Cô Thẩm Liên hay gửi đồ cho ông chủ lắm, chắc lần này mua cho mình rồi tiện tay gửi chung tới luôn thôi.”
Trang Phù Dao khẽ cau mày, nhưng rất khó nhận ra.
Đồng nghiệp kiểu gì mà thường xuyên gửi đồ tới tận nhà?
Đã thế dì giúp việc còn biết rất rõ nữa…
Nghe kiểu gì cũng không giống mối quan hệ đồng nghiệp bình thường.
Suy nghĩ ấy vừa nhen nhóm, cô lại bắt đầu để ý thêm những điểm bất thường khác.
Chẳng hạn như mấy chiếc gối ôm kiểu “bánh bèo”, khăn trải bàn hoàn toàn không hợp với phong cách nội thất, hay loạt nam châm dán tủ lạnh đầy màu sắc sinh hoạt đời thường...
Từng chi tiết trong căn nhà này đều mang đậm hơi hướng của phụ nữ, quá mức bình thường. Rõ ràng có vấn đề.
Dù hiện tại cô và anh đã là người cũ, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh có thể đang qua lại với một người phụ nữ khác, trong lòng cô lại nổi lên một ngọn lửa giận dữ khó tả.
…
Đến giờ cơm tối, tâm trạng cô vẫn bực bội, ăn chẳng thấy ngon miệng. Lúc múc canh còn vô ý làm rơi bát, nước canh bắn tung tóe đầy sàn.
Dì Viên giật thót tim.
Ai chứ “ông chủ” là cực kỳ kỵ nước vương vãi trên sàn, ngay cả cậu chủ Triều Lạc cũng từng bị mắng thẳng mặt chỉ vì điều đó.
Trước đây còn có người giúp việc từng bị sa thải chỉ vì lau sàn không khô.
Dù bà vẫn chưa đoán được mối quan hệ hiện tại giữa cô Trang và ông chủ, nhưng chắc chắn cũng không đến mức được “đặc cách”.
Dì Viên âm thầm lo lắng thay cho cô Trang.
“Em không bị thương chứ?” Giọng của Lương Hoài Tự hiện rõ vẻ lo lắng.
Trang Phù Dao mặt lạnh như tiền: “Không.”
Lương Hoài Tự khẽ thở phào, nhẹ giọng hỏi:
“Sao vậy? Cơm tối hôm nay không hợp khẩu vị à?”
Trang Phù Dao đáp cụt lủn: “Không phải.”
Trang Phù Dao cho công nhân nghỉ một ngày, còn cô cũng ở nhà thư giãn.
Con người mà, cứ khi rảnh rỗi lại muốn ăn gì đó cho đỡ buồn miệng.
Phải công nhận, sau mười sáu năm, dịch vụ giao đồ ăn đã trở nên vừa nhanh vừa tiện.
Cô đặt khá nhiều ly trà trái cây mát lạnh, rồi bảo dì Viên mang chia cho mọi người.
Cô vừa xoay người định quay vào nhà thì chuông cửa lại vang lên. Bên ngoài là một anh chàng shipper mặc áo gile xanh.
“Xin chào, đây có phải nhà của Thẩm Liên không?”
“Không phải, chắc anh giao nhầm rồi.”
“Ơ?”
Anh shipper cúi đầu kiểm tra lại, rồi ngẩng lên nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng địa chỉ nhận hàng có ghi là khu Bác Nhã Loan, tòa số 3 này mà…”
Trang Phù Dao cảm thấy kỳ lạ, quay lại hỏi mọi người trong nhà: “Có ai quen Thẩm Liên không?”
Rồi bước tới ký nhận luôn gói hàng: “Là gửi đến đây đấy, cảm ơn cậu nhé.”
Trang Phù Dao liếc nhìn logo thương hiệu in trên hộp, là nhãn hiệu mỹ phẩm khá nổi tiếng.
Chờ shipper rời đi, cô vô thức hỏi: “Đồ của đồng nghiệp anh ấy, sao lại gửi tới đây?”
Dì Viên đáp: “Cô Thẩm Liên hay gửi đồ cho ông chủ lắm, chắc lần này mua cho mình rồi tiện tay gửi chung tới luôn thôi.”
Trang Phù Dao khẽ cau mày, nhưng rất khó nhận ra.
Đồng nghiệp kiểu gì mà thường xuyên gửi đồ tới tận nhà?
Đã thế dì giúp việc còn biết rất rõ nữa…
Nghe kiểu gì cũng không giống mối quan hệ đồng nghiệp bình thường.
Suy nghĩ ấy vừa nhen nhóm, cô lại bắt đầu để ý thêm những điểm bất thường khác.
Từng chi tiết trong căn nhà này đều mang đậm hơi hướng của phụ nữ, quá mức bình thường. Rõ ràng có vấn đề.
Dù hiện tại cô và anh đã là người cũ, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh có thể đang qua lại với một người phụ nữ khác, trong lòng cô lại nổi lên một ngọn lửa giận dữ khó tả.
…
Đến giờ cơm tối, tâm trạng cô vẫn bực bội, ăn chẳng thấy ngon miệng. Lúc múc canh còn vô ý làm rơi bát, nước canh bắn tung tóe đầy sàn.
Dì Viên giật thót tim.
Ai chứ “ông chủ” là cực kỳ kỵ nước vương vãi trên sàn, ngay cả cậu chủ Triều Lạc cũng từng bị mắng thẳng mặt chỉ vì điều đó.
Trước đây còn có người giúp việc từng bị sa thải chỉ vì lau sàn không khô.
Dì Viên âm thầm lo lắng thay cho cô Trang.
“Em không bị thương chứ?” Giọng của Lương Hoài Tự hiện rõ vẻ lo lắng.
Trang Phù Dao mặt lạnh như tiền: “Không.”
Lương Hoài Tự khẽ thở phào, nhẹ giọng hỏi:
“Sao vậy? Cơm tối hôm nay không hợp khẩu vị à?”
Trang Phù Dao đáp cụt lủn: “Không phải.”
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
