0 chữ
Chương 17
Chương 17: Hiểu lầm
Lương Hoài Tự đứng yên không nhúc nhích bên ngoài, nói: “Anh thấy chuyện ngoài ý muốn tối nay… Anh cần phải giải thích với em một chút.”
Vẻ mặt nghiêm túc của anh lúc này khiến Trang Phù Dao chợt nhớ lại hồi hai người mới yêu nhau.
Trong khuôn viên đại học đầy rẫy hormone ấy, những cặp đôi quen nhau lâu như họ thì từ lâu đã sớm “cháy nhà ra mặt chuột”, nhưng cô với Lương Hoài Tự thì vẫn chỉ dừng lại ở những cái hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước.
Mỗi ngày nhìn người bạn trai hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của mình, Trang Phù Dao rất khó không nghĩ đến chuyện tiến xa hơn. Cô chờ đợi suốt năm nhất năm hai, cuối cùng trong kỳ thực tập năm ba mới tìm được cơ hội.
Lúc đó cô thực tập ở tỉnh khác, mỗi lần gặp nhau không được nhiều thời gian, nên Lương Hoài Tự không ra ngoài thuê phòng riêng nữa.
Có mấy lần bầu không khí rất đúng thời điểm, rõ ràng anh cũng rất có cảm xúc, nhưng vẫn chỉ kiềm chế hôn cô, còn giữ chặt tay cô không cho làm gì quá đà.
Về sau cô mới biết, trong thân xác hơn hai mươi tuổi của Lương Hoài Tự lại ẩn chứa tâm hồn một ông cụ non. Về phương diện kia, nhất định phải đợi kết hôn mới được làm.
So với dáng vẻ căng thẳng và ngại ngùng của anh lúc đó, cô thật giống một yêu tinh hút hồn người ta…
Nghĩ đến đây, khóe môi Trang Phù Dao khẽ cong lên, ánh mắt đầy ẩn ý: “Giải thích gì cơ?”
Trên giường, Trang Phù Dao đang nằm ngửa, nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc pha chút lúng túng của Lương Hoài Tự khi đôi tai anh ửng đỏ, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Thật ra dạo gần đây, cô vẫn luôn cảm thấy bất an. Trước đây, Lương Hoài Tự là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, lại có phần chiếm hữu. Anh hay ngấm ngầm khẳng định thân phận “bạn trai chính thức” của mình mỗi khi cô tiếp xúc với người quen.
Thế mà bây giờ, anh lại có thể thản nhiên chào hỏi khách sáo với người đàn ông đi xem mắt cùng cô.
Có lúc cô từng hoài nghi, có phải tình cảm của họ đã mục nát đến mức chẳng còn một chút dư âm nào sau mười sáu năm xa cách?
Nhưng bây giờ ngẫm lại, chỉ cần cô đốt lửa đủ mạnh thì vũng nước chết kia cũng phải sống lại…
…
Cách đó chỉ một bức tường, trong căn phòng bên cạnh, Lương Hoài Tự trằn trọc trở mình. Trong đầu anh cứ tua đi tua lại từng biểu cảm, từng cái nhíu mày, mỉm cười của cô khi nãy.
Đặc biệt là câu cô nói: “Vậy sau này giáo sư Lương đừng tùy tiện tắt chế độ sương mù nữa nhé.”
Anh biết cô đang châm chọc, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ. Không sao ngủ nổi, anh bật dậy vào phòng thay đồ, mở két sắt lấy ra một tập ảnh nhựa cũ kỹ. Bên trong toàn là ảnh của Trang Phù Dao và cả ảnh chụp chung của hai người.
Anh cẩn thận dùng khăn khô lau sạch lớp bụi phủ trên mặt ảnh, rồi khẽ thở dài.
Sự việc bất ngờ như tối nay, tuyệt đối không thể để xảy ra thêm lần nào nữa. Giữa hai người giờ đây đã là mối quan hệ sau ly hôn, anh phải biết giữ khoảng cách, không thể vô ý khiến cô khó xử, cũng không thể để cô thấy mình thật. nực cười.
Phải luôn nhắc nhở bản thân, tầng ba giờ không chỉ có một mình anh ở nữa.
Vẻ mặt nghiêm túc của anh lúc này khiến Trang Phù Dao chợt nhớ lại hồi hai người mới yêu nhau.
Trong khuôn viên đại học đầy rẫy hormone ấy, những cặp đôi quen nhau lâu như họ thì từ lâu đã sớm “cháy nhà ra mặt chuột”, nhưng cô với Lương Hoài Tự thì vẫn chỉ dừng lại ở những cái hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước.
Mỗi ngày nhìn người bạn trai hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của mình, Trang Phù Dao rất khó không nghĩ đến chuyện tiến xa hơn. Cô chờ đợi suốt năm nhất năm hai, cuối cùng trong kỳ thực tập năm ba mới tìm được cơ hội.
Lúc đó cô thực tập ở tỉnh khác, mỗi lần gặp nhau không được nhiều thời gian, nên Lương Hoài Tự không ra ngoài thuê phòng riêng nữa.
Về sau cô mới biết, trong thân xác hơn hai mươi tuổi của Lương Hoài Tự lại ẩn chứa tâm hồn một ông cụ non. Về phương diện kia, nhất định phải đợi kết hôn mới được làm.
So với dáng vẻ căng thẳng và ngại ngùng của anh lúc đó, cô thật giống một yêu tinh hút hồn người ta…
Nghĩ đến đây, khóe môi Trang Phù Dao khẽ cong lên, ánh mắt đầy ẩn ý: “Giải thích gì cơ?”
Trên giường, Trang Phù Dao đang nằm ngửa, nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc pha chút lúng túng của Lương Hoài Tự khi đôi tai anh ửng đỏ, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Thật ra dạo gần đây, cô vẫn luôn cảm thấy bất an. Trước đây, Lương Hoài Tự là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, lại có phần chiếm hữu. Anh hay ngấm ngầm khẳng định thân phận “bạn trai chính thức” của mình mỗi khi cô tiếp xúc với người quen.
Có lúc cô từng hoài nghi, có phải tình cảm của họ đã mục nát đến mức chẳng còn một chút dư âm nào sau mười sáu năm xa cách?
Nhưng bây giờ ngẫm lại, chỉ cần cô đốt lửa đủ mạnh thì vũng nước chết kia cũng phải sống lại…
…
Cách đó chỉ một bức tường, trong căn phòng bên cạnh, Lương Hoài Tự trằn trọc trở mình. Trong đầu anh cứ tua đi tua lại từng biểu cảm, từng cái nhíu mày, mỉm cười của cô khi nãy.
Đặc biệt là câu cô nói: “Vậy sau này giáo sư Lương đừng tùy tiện tắt chế độ sương mù nữa nhé.”
Anh biết cô đang châm chọc, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ. Không sao ngủ nổi, anh bật dậy vào phòng thay đồ, mở két sắt lấy ra một tập ảnh nhựa cũ kỹ. Bên trong toàn là ảnh của Trang Phù Dao và cả ảnh chụp chung của hai người.
Sự việc bất ngờ như tối nay, tuyệt đối không thể để xảy ra thêm lần nào nữa. Giữa hai người giờ đây đã là mối quan hệ sau ly hôn, anh phải biết giữ khoảng cách, không thể vô ý khiến cô khó xử, cũng không thể để cô thấy mình thật. nực cười.
Phải luôn nhắc nhở bản thân, tầng ba giờ không chỉ có một mình anh ở nữa.
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
