TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19: Chồng

Nếu anh không hỏi thì thôi, vừa hỏi lửa trong người cô lại bùng lên. Cảm giác này giống như bắt gặp Lương Hoài Tự đang nɠɵạı ŧìиɧ ngay trước mặt.

Thấy cô không ăn mấy, chỉ gắp vài đũa rồi bỏ xuống, Lương Hoài Tự hơi lo: “Để anh làm cho em một bát cơm chiên tôm.”

Dì Viên đang dọn dẹp trong góc âm thầm hít sâu một hơi. Hôm nay bà đã bị sốc không chỉ một lần.

Sốc vì cô Trang dám tỏ thái độ với ông chủ.

Sốc hơn vì ông chủ lại biết nấu ăn!

Tất cả chỉ còn biết dựa vào tố chất nghề nghiệp để giữ bình tĩnh.

Lương Hoài Tự rửa tay, đeo tạp dề, đi vào bếp.

Trước kia mỗi lần Trang Phù Dao ăn không ngon hay cảm thấy khó chịu, anh đều làm cho cô món cơm chiên tôm kèm canh rong biển.

Tay nghề của anh tuy không xuất sắc, nhưng hai món này đã làm quá quen tay. Nấu đâu ra đấy, chưa đầy hai mươi phút là xong.

Rất nhanh sau đó, một bát cơm chiên tôm nóng hổi và tô canh rong biển thơm lừng được dọn lên bàn.

Trang Phù Dao vốn vẫn đang giận dỗi, nhưng khi nhìn thấy hai món ấy, mắt bỗng cay xè.

Những cảm xúc nặng nề chất chứa bấy lâu trong lòng, bỗng chốc như trút xuống không còn một mảnh.

Mùi thơm của cơm chiên khơi dậy lại ký ức, ánh mắt Trang Phù Dao dừng lại trên người đàn ông đang ngồi đối diện, cô thật sự rất muốn đấm cho anh một cú.

Nhưng nghĩ lại, anh có lỗi gì đâu?

Họ đã ly hôn năm năm rồi, anh hoàn toàn có quyền theo đuổi hạnh phúc mới.

Hôm sau gặp lại, Tống Tình và Thư Nhuận nghe sơ qua mọi chuyện thì cũng không biết nên an ủi thế nào.

Nếu là trường hợp khác, chắc chắn hai người họ chẳng cần phân biệt trắng đen, cứ mắng gã đàn ông kia một trận đã.

Nhưng chuyện này thì... Đúng là chẳng có chỗ nào để bắt lỗi, vì dù sao cũng đã năm năm rồi, chứ đâu có phải năm tháng.

Tống Tình chợt nảy ra ý tưởng, kéo Trang Phù Dao và Thư Nhuận đi đâu đó.

Trang Phù Dao hỏi: “Đi đâu?”

Tống Tình nhướn mày cười: “Dẫn chị đi học hỏi kinh nghiệm.”

Cũng có lý, so với việc ngồi đó mà suy nghĩ lung tung, chi bằng tập trung vào sự nghiệp. Trang Phù Dao đã bắt đầu tưởng tượng cảnh mình lấy công việc để chuyển hướng chú ý, cho đến khi họ đến nơi…

Hai chàng trai cao mét tám lăm mặc áo đen quần đen chào đón họ: “Chào các chị, hoan nghênh đến quán.”

Trang Phù Dao: ?

Chưa hết, vừa bước vào trong, cô liếc thấy một anh phục vụ chỉ mặc mỗi tạp dề đang gắp thức ăn cho khách, rồi lại nhìn sang sân thượng nơi một thanh niên người lai tóc vàng đang chụp hình với khách… Đến cả bartender cũng là kiểu cao gầy, có chút cơ bắp, trông cực kỳ bắt mắt.

“Chỗ này có phải địa điểm hợp pháp không vậy?” Thư Nhuận giống như một chú nai tò mò, muốn nhìn mà cũng hơi ngại ngùng.

Tống Tình vừa cười vừa gắp thức ăn cho cô ấy: “Yên tâm đi, tuyệt đối là hợp pháp, chỉ là phục vụ ở đây đẹp trai hơn bình thường thôi. Ăn ở đây có thấy dễ chịu hơn không…” Dù nói rất nhiều nhưng cô ấy không quên nhấn mạnh: “Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là đồ ăn ở đây ngon.”

0

0

4 ngày trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.