0 chữ
Chương 15
Chương 15: Quạ đen
“Anh ấy không nói gì đâu, tôi sẽ giải thích riêng với anh ấy. Là do tôi yêu cầu, không liên quan đến mọi người.”
Nghe vậy, đầu bếp Trần mới yên tâm.
Ăn xong, Trang Phù Dao lên lầu nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã chín giờ.
Nhờ mấy ngày luyện tập, kỹ thuật trang điểm của cô đã tiến bộ thần tốc. Trang điểm xong, cô chọn một chiếc váy cổ yếm màu nâu sẫm, thay đồ rồi xịt chút nước hoa trước khi xuống lầu.
Vừa nhìn thấy cô, dì Viên hơi ngẩn ra.
Hôm qua gặp cô Trang, tuy trông khá trẻ, nhưng bà đoán tuổi thật chắc cũng không chênh lệch với ông chủ Lương là mấy.
Nhưng hôm nay cô Trang ăn mặc thế này, dì Viên bắt đầu nghi ngờ suy đoán của mình.
Trông cứ như một sinh viên mới ra trường.
Nếu thật là sinh viên mới ra trường thì cô Trang với ông chủ chênh nhau hơn mười tuổi. Thực ra chênh nhau mười tuổi cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng người trong câu chuyện này là ông chủ Lương thì lại thấy hơi kỳ. Nguồn cơn là do bà cảm thấy ông chủ Lương không phải kiểu người như vậy.
Vậy có khi nào bà nhầm rồi không?
Thật ra không phải bạn gái?
Bà mấy lần muốn hỏi nhưng lại kiềm chế. Làm nghề này bao nhiêu năm, bà đã có nguyên tắc làm việc riêng. Dù chủ nhà có thân thiện thế nào, bà cũng không thể vượt giới hạn mà đi dò chuyện riêng tư của họ.
Thế nên bà chỉ ân cần nói: “Cô Trang, phòng ăn đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, lát nữa cô có ra ngoài không?”
Trang Phù Dao mỉm cười: “Có, tôi không về ăn trưa đâu.”
Cô lái xe đến phim trường, giám sát cả buổi rồi mới quay về.
Về đến nhà, người đã mỏi nhừ, cô chỉ ăn qua loa vài miếng rồi lên phòng nằm nghỉ.
Dạo này cô đang mê một trò chơi chiến đấu kiểu đặc nhiệm, mỗi ngày đều leo rank, giành mạng. Chờ Tống Tình và Donut tan làm, cả ba lại lập đội chơi vài ván. Không để ý là đã hơn mười giờ.
Khác với cô đang rảnh rỗi, ngày mai Tống Tình và Donut đều phải đi làm, giờ này nên offline rồi.
“Tụi em thoát game đây, chị cũng ngủ sớm nhé.”
“Ừ, để chị chơi xong ván này rồi đi tắm.” Trang Phù Dao ngáp một cái.
…
Sân bay thành phố Giang, Lương Hoài Tự vừa đáp xuống.
Bà cụ nhà họ Lương không có gì nghiêm trọng, chỉ là tuổi cao nên lặt vặt chút bệnh. Anh ở bên đó hai ngày đã bị bà cụ đuổi về.
Anh cũng muốn ở lại thêm vài ngày, nhưng hiện giờ Trường Đình thật sự không thể thiếu anh. Muốn được rảnh rang, chắc phải chờ đến khi con trai đủ sức cáng đáng, thay anh gánh vác mọi việc.
Nghĩ đến đây, anh gọi video cho Lương Triều Lạc.
Cuộc gọi vừa kết nối, ánh sáng bên kia lúc sáng lúc tối, hắt lên mặt như trong phim kinh dị.
Lương Hoài Tự nhíu mày: “Con đang ở đâu đấy?”
“Trên xe ạ.” Lương Triều Lạc đã quen với chiếc xe cũ nát này, giơ tay đập nhẹ lên đèn trần, ánh sáng trong xe cuối cùng cũng ổn định, lộ ra gương mặt lạnh lùng có phần tiều tụy: “Vừa tan làm.”
Lương Hoài Tự hỏi: “Dạo này cảm thấy thế nào?”
Lương Triều Lạc đáp bằng giọng khô khốc: “Cũng ổn, hôm nay còn được sếp khen.”
Nghe vậy, đầu bếp Trần mới yên tâm.
Ăn xong, Trang Phù Dao lên lầu nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã chín giờ.
Nhờ mấy ngày luyện tập, kỹ thuật trang điểm của cô đã tiến bộ thần tốc. Trang điểm xong, cô chọn một chiếc váy cổ yếm màu nâu sẫm, thay đồ rồi xịt chút nước hoa trước khi xuống lầu.
Vừa nhìn thấy cô, dì Viên hơi ngẩn ra.
Hôm qua gặp cô Trang, tuy trông khá trẻ, nhưng bà đoán tuổi thật chắc cũng không chênh lệch với ông chủ Lương là mấy.
Nhưng hôm nay cô Trang ăn mặc thế này, dì Viên bắt đầu nghi ngờ suy đoán của mình.
Trông cứ như một sinh viên mới ra trường.
Nếu thật là sinh viên mới ra trường thì cô Trang với ông chủ chênh nhau hơn mười tuổi. Thực ra chênh nhau mười tuổi cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng người trong câu chuyện này là ông chủ Lương thì lại thấy hơi kỳ. Nguồn cơn là do bà cảm thấy ông chủ Lương không phải kiểu người như vậy.
Thật ra không phải bạn gái?
Bà mấy lần muốn hỏi nhưng lại kiềm chế. Làm nghề này bao nhiêu năm, bà đã có nguyên tắc làm việc riêng. Dù chủ nhà có thân thiện thế nào, bà cũng không thể vượt giới hạn mà đi dò chuyện riêng tư của họ.
Thế nên bà chỉ ân cần nói: “Cô Trang, phòng ăn đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, lát nữa cô có ra ngoài không?”
Trang Phù Dao mỉm cười: “Có, tôi không về ăn trưa đâu.”
Cô lái xe đến phim trường, giám sát cả buổi rồi mới quay về.
Về đến nhà, người đã mỏi nhừ, cô chỉ ăn qua loa vài miếng rồi lên phòng nằm nghỉ.
Dạo này cô đang mê một trò chơi chiến đấu kiểu đặc nhiệm, mỗi ngày đều leo rank, giành mạng. Chờ Tống Tình và Donut tan làm, cả ba lại lập đội chơi vài ván. Không để ý là đã hơn mười giờ.
“Tụi em thoát game đây, chị cũng ngủ sớm nhé.”
“Ừ, để chị chơi xong ván này rồi đi tắm.” Trang Phù Dao ngáp một cái.
…
Sân bay thành phố Giang, Lương Hoài Tự vừa đáp xuống.
Bà cụ nhà họ Lương không có gì nghiêm trọng, chỉ là tuổi cao nên lặt vặt chút bệnh. Anh ở bên đó hai ngày đã bị bà cụ đuổi về.
Anh cũng muốn ở lại thêm vài ngày, nhưng hiện giờ Trường Đình thật sự không thể thiếu anh. Muốn được rảnh rang, chắc phải chờ đến khi con trai đủ sức cáng đáng, thay anh gánh vác mọi việc.
Nghĩ đến đây, anh gọi video cho Lương Triều Lạc.
Cuộc gọi vừa kết nối, ánh sáng bên kia lúc sáng lúc tối, hắt lên mặt như trong phim kinh dị.
Lương Hoài Tự nhíu mày: “Con đang ở đâu đấy?”
Lương Hoài Tự hỏi: “Dạo này cảm thấy thế nào?”
Lương Triều Lạc đáp bằng giọng khô khốc: “Cũng ổn, hôm nay còn được sếp khen.”
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
