0 chữ
Chương 14
Chương 14: Chuyển nhà
“Dì Viên à, lúc đó ông chủ chỉ nói riêng với dì thôi, bọn tôi đứng xa nên không nghe rõ.”
Dì Viên thấy chuyện này mà đi hỏi lại ông chủ thì cũng ngại, đành phải lần theo manh mối mà suy đoán.
Bà nhớ lại hình như ban đầu ông chủ định đích thân dọn phòng.
Mà đãi ngộ như vậy, đến cả cậu chủ Triều Lạc cũng chưa từng có.
Nên chắc không thể là dọn phòng cho người trong nhà có quan hệ huyết thống.
Nếu không phải người nhà...
Vậy có lẽ nên dọn phòng tầng ba?
…
Hai ngày sau, Trang Phù Dao chuyển đến sống ở Bác Nhã Loan.
Dì Viên đến giúp cô xách hành lý, giọng nói đầy thân thiết: “Thì ra là cô.”
Trang Phù Dao cười gượng.
Lúc vừa xuyên tới, cô muốn gặp Lương Hoài Tự nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với anh thế nào, nên chỉ quanh quẩn ở gần đây, hi vọng có thể tình cờ nhìn thấy anh từ xa.
Kết quả bị người giúp việc nhà anh bắt gặp, suýt nữa thì bị tưởng là trộm.
Cô nói mình là bạn của Lương Hoài Tự, người giúp việc bán tín bán nghi, dò xét rất kỹ, hỏi đủ thứ câu. Thấy cô đều trả lời được, mới không gọi cảnh sát đưa cô đi.
… Nghĩ lại vẫn thấy đúng là “drama” thật.
Sắp xếp đồ đạc xong, dì Viên dẫn cô đi dạo quanh khu nhà một vòng.
Đây là khu biệt thự cao cấp nổi tiếng của thành phố Giang trong những năm gần đây, phần lớn đều là biệt thự rộng lớn kiểu trang viên. Như căn nhà này, chia làm nhà chính và nhà phụ, có vườn phía Nam và phía Bắc. Vườn phía Bắc khá thoáng, chỉ có đài phun nước và thảm cỏ, còn vườn phía Nam thì thiết kế theo phong cách Trung Hoa cổ xưa, mỗi bước chân là một khung cảnh khác nhau.
Dì Viên vừa đi vừa giới thiệu: “Nhà này, tính cả tôi thì có năm người giúp việc, ba người làm vườn, một tài xế và một đầu bếp. Ngoài ông chủ và cậu chủ Triều Lạc, những người khác đều ở nhà phụ.”
Nói xong, dì lại bổ sung: “Ban đầu còn có quản gia Tào, nhưng dạo gần đây ông ấy được điều sang nhà bên Anh rồi.”
Trang Phù Dao có biết quản gia Tào.
Tên thật của ông là Tào Dục, khi cô kết hôn với Lương Hoài Tự, được nhà họ Lương phái tới để chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của hai người.
Ngoài quản gia Tào, cô thấy những người khác đều là gương mặt lạ.
Dạo một vòng rồi, Trang Phù Dao quay về nhà chính ăn tối.
Nhà họ Lương có nhiều quy củ, người hầu không ăn chung với chủ nhà. Mà Lương Hoài Tự đang ở nước ngoài chưa về, nên một bàn đồ ăn lớn cũng chỉ có mình cô ngồi ăn.
Cô cảm thấy thật lãng phí: “Một mình tôi ăn, không cần làm nhiều vậy đâu, ba món mặn một món canh là được rồi.”
Đầu bếp Trần có chút khó xử, quay sang nhìn dì Viên.
Dì Viên hiểu ý ông, liền lên tiếng nói giúp: “Ông chủ dặn chúng tôi phải tiếp đãi cô chu đáo. Nếu ông chủ về mà thấy thế này, sẽ nghĩ chúng tôi tiếp đãi không tận tình…”
“Không đâu, anh ấy…”
Trang Phù Dao khựng lại, cô quen biết Lương Hoài Tự bảy năm, yêu nhau bốn năm, nên một số phản ứng đã thành bản năng.
Dì Viên thấy chuyện này mà đi hỏi lại ông chủ thì cũng ngại, đành phải lần theo manh mối mà suy đoán.
Bà nhớ lại hình như ban đầu ông chủ định đích thân dọn phòng.
Mà đãi ngộ như vậy, đến cả cậu chủ Triều Lạc cũng chưa từng có.
Nên chắc không thể là dọn phòng cho người trong nhà có quan hệ huyết thống.
Nếu không phải người nhà...
Vậy có lẽ nên dọn phòng tầng ba?
…
Hai ngày sau, Trang Phù Dao chuyển đến sống ở Bác Nhã Loan.
Dì Viên đến giúp cô xách hành lý, giọng nói đầy thân thiết: “Thì ra là cô.”
Trang Phù Dao cười gượng.
Lúc vừa xuyên tới, cô muốn gặp Lương Hoài Tự nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với anh thế nào, nên chỉ quanh quẩn ở gần đây, hi vọng có thể tình cờ nhìn thấy anh từ xa.
Cô nói mình là bạn của Lương Hoài Tự, người giúp việc bán tín bán nghi, dò xét rất kỹ, hỏi đủ thứ câu. Thấy cô đều trả lời được, mới không gọi cảnh sát đưa cô đi.
… Nghĩ lại vẫn thấy đúng là “drama” thật.
Sắp xếp đồ đạc xong, dì Viên dẫn cô đi dạo quanh khu nhà một vòng.
Đây là khu biệt thự cao cấp nổi tiếng của thành phố Giang trong những năm gần đây, phần lớn đều là biệt thự rộng lớn kiểu trang viên. Như căn nhà này, chia làm nhà chính và nhà phụ, có vườn phía Nam và phía Bắc. Vườn phía Bắc khá thoáng, chỉ có đài phun nước và thảm cỏ, còn vườn phía Nam thì thiết kế theo phong cách Trung Hoa cổ xưa, mỗi bước chân là một khung cảnh khác nhau.
Dì Viên vừa đi vừa giới thiệu: “Nhà này, tính cả tôi thì có năm người giúp việc, ba người làm vườn, một tài xế và một đầu bếp. Ngoài ông chủ và cậu chủ Triều Lạc, những người khác đều ở nhà phụ.”
Trang Phù Dao có biết quản gia Tào.
Tên thật của ông là Tào Dục, khi cô kết hôn với Lương Hoài Tự, được nhà họ Lương phái tới để chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của hai người.
Ngoài quản gia Tào, cô thấy những người khác đều là gương mặt lạ.
Dạo một vòng rồi, Trang Phù Dao quay về nhà chính ăn tối.
Nhà họ Lương có nhiều quy củ, người hầu không ăn chung với chủ nhà. Mà Lương Hoài Tự đang ở nước ngoài chưa về, nên một bàn đồ ăn lớn cũng chỉ có mình cô ngồi ăn.
Cô cảm thấy thật lãng phí: “Một mình tôi ăn, không cần làm nhiều vậy đâu, ba món mặn một món canh là được rồi.”
Đầu bếp Trần có chút khó xử, quay sang nhìn dì Viên.
Dì Viên hiểu ý ông, liền lên tiếng nói giúp: “Ông chủ dặn chúng tôi phải tiếp đãi cô chu đáo. Nếu ông chủ về mà thấy thế này, sẽ nghĩ chúng tôi tiếp đãi không tận tình…”
Trang Phù Dao khựng lại, cô quen biết Lương Hoài Tự bảy năm, yêu nhau bốn năm, nên một số phản ứng đã thành bản năng.
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
