0 chữ
Chương 169
Chương 176: Cầu Nhϊếp Chính Vương đại nhân sủng ái (51)
Cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi tái nhợt không còn chút huyết sắc: “Ngươi đã sớm biết thân phận thật sự của ta?”
Tư Vân Tà im lặng không đáp, chỉ dùng đôi con ngươi hẹp dài sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
Tuyên Vân Chi khẽ bĩu môi, ánh mắt cụp xuống. Cô đưa bàn tay dính máu nhẹ nhàng móc từ trong ngực ra một tờ giấy vẫn được giữ gìn nguyên vẹn.
Ngón tay siết chặt tờ giấy, giọng cô trầm thấp gần như thì thầm: “Ngươi tên là Hoài Cẩn?”
Lời nói yếu ớt xen lẫn chút buồn bực như thể đang trách móc chính mình.
ĐM nó chứ, nhũ danh của anh mà cô phải nghe từ miệng một nữ nhân khác. Đến bà đây còn chưa được biết tí nào!
Cô cúi đầu, mở tờ giấy kia ra, vừa lẩm bẩm vừa nói cho anh nghe: “Bảo sao khi ấy ngươi không thích ta gọi là A Bạch. So với A Bạch, Hoài Cẩn nghe thuận tai hơn nhiều.”
Tư Vân Tà nghe cô nói đến đây, hàng lông mày thoáng cau lại. Anh lạnh lùng cất tiếng: “Mau lại đây.”
Tuyên Vân Chi cúi người, nhặt chiếc bình nhỏ màu đen trên mặt đất, trong mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn thẳng vào anh: “Không cần!”
Nói xong, cô mở tờ giấy vốn đã bị vo tròn trong tay. Tờ giấy nhăn nhúm song vẫn không che nổi ba chữ cứng cáp hữu lực phía trên. Ánh mắt cô lóe sáng, nhìn thẳng vào anh: “Ngươi biết ta là mật thám nên mới cố ý ký tên, để ta buông lỏng cảnh giác mà lộ ra cái đuôi, đúng không?”
Đôi mắt cô vẫn sáng rực như ngày đầu gặp gỡ, chăm chú nhìn anh không chớp.
Tư Vân Tà nhếch môi, bước từng bước chậm rãi tiến đến gần cô hơn: “Cái đuôi hồ ly kia của nàng đã sớm bị ta nắm gọn trong lòng bàn tay từ lâu, cần gì phải bày mưu tính kế như vậy làm gì?”
Tuyên Vân Chi sững người, nhìn anh bước từng bước ép sát.
Ừm... hình như cũng đúng nhỉ!
Tuy rằng bình thường cô chẳng thể gọi là người thông minh nhưng cũng không phải người chậm hiểu. Chỉ cần tĩnh tâm suy nghĩ một chút là sẽ hiểu rõ, cần gì phải để Tư Vân Tà điều tra làm gì!
“Hoài Cẩn! Đó là mật thám đấy... Vương gia không nên tới gần nàng!”
Từ phía sau, hai mắt Bạch Thiên Thiên đẫm lệ, bất ngờ lao về phía Tư Vân Tà.
Đường Nhất không ngờ nữ nhân này lại dám hành động như thế, nhất thời không kịp ngăn lại nên để nàng ta ôm chặt lấy mắt cá chân Tư Vân Tà, run rẩy quỳ rạp dưới chân anh.
“Hoài Cẩn, Hoài Cẩn! Ta... ta là người mẫu phi của người định sẵn hôn sự từ nhỏ, sau này sẽ trở thành nữ nhân của người. Bởi vậy... bởi vậy người nhất định phải tin ta! Tuyên Vân Chi kia không hề tốt đẹp gì cả, nhất định phải đề phòng nàng!”
Giọng nàng ta thê lương, nước mắt tuôn trào như mưa, bộ dáng đáng thương tột cùng.
Tuyên Vân Chi cụp mắt, thu lại ánh sáng trong con ngươi, chỉ để lại bóng lưng hờ hững.
Cô lặng lẽ mở nắp chiếc bình nhỏ màu đen. Chỉ trong một khoảnh khắc, cô lập tức ngửa cổ uống cạn.
Tư Vân Tà nhìn thấy hành động ấy, đồng tử lập tức co rút lại. Nụ cười tà mị nơi khóe môi bỗng chốc tiêu biến không còn dấu vết.
“Tuyên Vân Chi! Nàng dám!”
Dường như anh đã đoán ra được ý đồ của cô. Trong tiếng rống giận có ẩn nhẫn một tia hoảng loạn mà người thường khó có thể nhận ra.
Một cước đá văng Bạch Thiên Thiên ra xa, anh điên cuồng lao về phía cô.
Tuyên Vân Chi chớp mắt, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt nhợt nhạt tựa tuyết tan đầu xuân.
Cô thản nhiên nói, cánh môi run rẩy: “Quả thật ta chính là mật thám, theo lẽ thường phải chịu trừng phạt. Nay ta chọn tự kết liễu cái mạng này, vậy có được coi là... hai bên không còn nợ nhau nữa phải không?”
Dứt lời, cô nhắm mắt, thân mình ngửa về sau rồi rơi thẳng xuống vực sâu.
Thế rồi, chỗ cổ tay truyền đến lực đạo mạnh mẽ nắm chặt lấy.
Tuyên Vân Chi cảm giác được lục phủ ngũ tạng như bị ăn mòn, đau đớn thấu tim. Trong giây phút đó, cô khẽ mở mắt ra.
Bàn tay thon dài của Tư Vân Tà nắm chặt lấy cổ tay cô, bàn tay ấy tràn đầy sức mạnh. Đôi môi mỏng của anh mím chặt thành một đường sắc lạnh, mạch máu nơi mu bàn tay hiện lên, con ngươi hẹp dài ánh lên màu mực đã bị cảm xúc cuồng loạn xâm chiếm.
Từ bên trên vọng lên tiếng gào:
“Vương gia!”
“Vương gia!”
“Vương gia!”
Tư Vân Tà im lặng không đáp, chỉ dùng đôi con ngươi hẹp dài sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
Tuyên Vân Chi khẽ bĩu môi, ánh mắt cụp xuống. Cô đưa bàn tay dính máu nhẹ nhàng móc từ trong ngực ra một tờ giấy vẫn được giữ gìn nguyên vẹn.
Ngón tay siết chặt tờ giấy, giọng cô trầm thấp gần như thì thầm: “Ngươi tên là Hoài Cẩn?”
Lời nói yếu ớt xen lẫn chút buồn bực như thể đang trách móc chính mình.
ĐM nó chứ, nhũ danh của anh mà cô phải nghe từ miệng một nữ nhân khác. Đến bà đây còn chưa được biết tí nào!
Cô cúi đầu, mở tờ giấy kia ra, vừa lẩm bẩm vừa nói cho anh nghe: “Bảo sao khi ấy ngươi không thích ta gọi là A Bạch. So với A Bạch, Hoài Cẩn nghe thuận tai hơn nhiều.”
Tuyên Vân Chi cúi người, nhặt chiếc bình nhỏ màu đen trên mặt đất, trong mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn thẳng vào anh: “Không cần!”
Nói xong, cô mở tờ giấy vốn đã bị vo tròn trong tay. Tờ giấy nhăn nhúm song vẫn không che nổi ba chữ cứng cáp hữu lực phía trên. Ánh mắt cô lóe sáng, nhìn thẳng vào anh: “Ngươi biết ta là mật thám nên mới cố ý ký tên, để ta buông lỏng cảnh giác mà lộ ra cái đuôi, đúng không?”
Đôi mắt cô vẫn sáng rực như ngày đầu gặp gỡ, chăm chú nhìn anh không chớp.
Tư Vân Tà nhếch môi, bước từng bước chậm rãi tiến đến gần cô hơn: “Cái đuôi hồ ly kia của nàng đã sớm bị ta nắm gọn trong lòng bàn tay từ lâu, cần gì phải bày mưu tính kế như vậy làm gì?”
Ừm... hình như cũng đúng nhỉ!
Tuy rằng bình thường cô chẳng thể gọi là người thông minh nhưng cũng không phải người chậm hiểu. Chỉ cần tĩnh tâm suy nghĩ một chút là sẽ hiểu rõ, cần gì phải để Tư Vân Tà điều tra làm gì!
“Hoài Cẩn! Đó là mật thám đấy... Vương gia không nên tới gần nàng!”
Từ phía sau, hai mắt Bạch Thiên Thiên đẫm lệ, bất ngờ lao về phía Tư Vân Tà.
Đường Nhất không ngờ nữ nhân này lại dám hành động như thế, nhất thời không kịp ngăn lại nên để nàng ta ôm chặt lấy mắt cá chân Tư Vân Tà, run rẩy quỳ rạp dưới chân anh.
“Hoài Cẩn, Hoài Cẩn! Ta... ta là người mẫu phi của người định sẵn hôn sự từ nhỏ, sau này sẽ trở thành nữ nhân của người. Bởi vậy... bởi vậy người nhất định phải tin ta! Tuyên Vân Chi kia không hề tốt đẹp gì cả, nhất định phải đề phòng nàng!”
Tuyên Vân Chi cụp mắt, thu lại ánh sáng trong con ngươi, chỉ để lại bóng lưng hờ hững.
Cô lặng lẽ mở nắp chiếc bình nhỏ màu đen. Chỉ trong một khoảnh khắc, cô lập tức ngửa cổ uống cạn.
Tư Vân Tà nhìn thấy hành động ấy, đồng tử lập tức co rút lại. Nụ cười tà mị nơi khóe môi bỗng chốc tiêu biến không còn dấu vết.
“Tuyên Vân Chi! Nàng dám!”
Dường như anh đã đoán ra được ý đồ của cô. Trong tiếng rống giận có ẩn nhẫn một tia hoảng loạn mà người thường khó có thể nhận ra.
Một cước đá văng Bạch Thiên Thiên ra xa, anh điên cuồng lao về phía cô.
Tuyên Vân Chi chớp mắt, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt nhợt nhạt tựa tuyết tan đầu xuân.
Cô thản nhiên nói, cánh môi run rẩy: “Quả thật ta chính là mật thám, theo lẽ thường phải chịu trừng phạt. Nay ta chọn tự kết liễu cái mạng này, vậy có được coi là... hai bên không còn nợ nhau nữa phải không?”
Dứt lời, cô nhắm mắt, thân mình ngửa về sau rồi rơi thẳng xuống vực sâu.
Thế rồi, chỗ cổ tay truyền đến lực đạo mạnh mẽ nắm chặt lấy.
Tuyên Vân Chi cảm giác được lục phủ ngũ tạng như bị ăn mòn, đau đớn thấu tim. Trong giây phút đó, cô khẽ mở mắt ra.
Bàn tay thon dài của Tư Vân Tà nắm chặt lấy cổ tay cô, bàn tay ấy tràn đầy sức mạnh. Đôi môi mỏng của anh mím chặt thành một đường sắc lạnh, mạch máu nơi mu bàn tay hiện lên, con ngươi hẹp dài ánh lên màu mực đã bị cảm xúc cuồng loạn xâm chiếm.
Từ bên trên vọng lên tiếng gào:
“Vương gia!”
“Vương gia!”
“Vương gia!”
4
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
