0 chữ
Chương 170
Chương 177: Cầu Nhϊếp Chính Vương đại nhân sủng ái (52)
Tuyên Vân Chi khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng tạo thành nụ cười yếu ớt, bên tai vang lên tiếng gió gào thét: “A Bạch...”
Hai chữ yếu ớt vừa thốt ra, cô đã không còn chút khí lực để nói thêm điều gì nữa.
Cô vốn muốn nói: “Nếu không tìm thấy thi thể của ta thì ngươi đừng hòng thành thân với nữ nhân khác.”
Hoặc là: “Nếu ngươi dám thành thân với nữ nhân khác, đến khi ta sống lại, ta sẽ khiến cả ngươi lẫn nàng ta đều táng thân theo.”
Chỉ là độc dược kia quá mạnh khiến cô không còn chút khí lực nào nữa. Cô cảm nhận được cổ tay mình dần trượt xuống từ lòng bàn tay ấm áp của người kia, cơn gió từ hai bên vách đá cuồng loạn gào thét, cuối cùng... cô nhắm chặt mắt lại.
Trên vách núi, Đường Nhất ra sức nắm chặt lấy cánh tay Tư Vân Tà, nửa thân người ghé sát mép đá.
“Vương gia! Ngài cố lên!”
Thế nhưng dường như Tư Vân Tà không nghe rõ hắn đang nói điều gì.
Nhìn kỹ thì thấy đúng vào khoảnh khắc Tuyên Vân Chi buông tay, Tư Vân Tà cũng lập tức nhảy theo sau.
Chỉ tiếc cánh tay anh đã bị Đường Nhất dùng hết khí lực giữ lại.
Thị vệ phía sau cũng bị dọa sợ, đồng loạt xông đến cứu người.
“Vương gia!”
“Vương gia!”
Đôi mắt của Tư Vân Tà lập tức bị nhuộm đỏ, tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng. Ánh mắt ấy càng lúc càng cuồng dã, càng lúc càng tràn ngập sát khí.
Anh đứng nơi mép đá, chỉ cần lùi một tấc là sẽ rơi xuống vực sâu.
Ánh mắt lướt qua bình sứ đen rơi trên mặt đất, chất lỏng bên trong đã trào ra thấm vào thảm cỏ tươi xanh, từng mảng cỏ lớn đã hóa thành màu đen héo rũ.
Đủ để thấy độc tính kia mạnh mẽ đến nhường nào.
Đến khi trông thấy chiếc bình, khí tức nguy hiểm quanh người Tư Vân Tà bỗng dưng thu hồi lại. Anh chậm rãi nâng con ngươi lên, giọng nói trầm thấp yêu mị như tiếng ma quỷ vọng lên từ địa ngục: “Đó là vật gì?”
Giọng nói chậm rãi, khàn khàn quyến luyến khiến người ta hãi hùng.
“Là... là đoạn trường độc.”
Đoạn trường độc chính là kịch độc. Một khi uống vào là sẽ chết bất đắc kỳ tử, không có giải dược.
Bạch Thiên Thiên nức nở nghẹn ngào, biểu tình yếu ớt như đóa hoa sớm nở tối tàn. Nhưng khi nhìn thấy dung mạo đáng sợ, khí tức nguy hiểm của Tư Vân Tà, trong lòng nàng ta thoáng chấn động.
“Vương, Vương gia... thần thϊếp thực chẳng ngờ Tuyên cô nương lại cương liệt đến mức ấy... chẳng những uống độc dược mà còn muốn nhảy xuống vách đá...”
Giờ cho dù có là Đại La Thần Tiên, e rằng cũng không thể cứu sống người đó được nữa.
Nghĩ đến đó, nàng ta khẽ nhếch môi nhè nhẹ, nở nụ cười thỏa mãn.
Hai mắt Tư Vân Tà đỏ ngầu yêu diễm tựa như Tử thần đang bước ra từ bóng tối. Khí tức quanh người anh ngùn ngụt như lửa dữ khiến người xung quanh hít thở không thông.
“Sống phải thấy người, chết... phải thấy xác.”
“Vâng!” Đường Nhất lĩnh mệnh, bèn dẫn theo đám thị vệ vội vàng lao xuống chân núi.
Vừa chạy chưa đến trăm trượng, hắn đột nhiên ngửi thấy mùi hoa đồ mi nồng nặc xộc tới. Bước chân lập tức dừng lại, sắc mặt trầm xuống: “Đi mau!”
Chúng binh lính không rõ nguyên do nhưng thấy ánh mắt khác lạ của hắn, bọn họ liền câm nín, vội vã chạy theo sau.
Trên đỉnh núi, Tư Vân Tà khẽ nâng mi mắt, nhìn năm trăm tinh binh tướng sĩ phía trước, cuối cùng ánh mắt cũng dừng lại ở người Bạch Thiên Thiên đang rơi lệ nức nở, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên thành một nụ cười yêu dị: “Các ngươi... thật sự rất đáng chết.”
Thanh âm trầm thấp như câu hồn đoạt phách khiến người ta rùng mình lạnh gáy.
Phía sau lưng anh, từng đóa bỉ ngạn đỏ rực, yêu dị đến cực điểm dần nở rộ đầy đất.
Chúng lấy Tư Vân Tà làm trung tâm, sắc đỏ thẫm chậm rãi xâm chiếm từng chút không gian một.
Chỉ trong nháy mắt đã vang lên từng tiếng kêu thảm thiết rợn người đối lập hoàn toàn với đóa hoa bỉ ngạn yêu kiều lay động trong gió.
Nửa canh giờ trôi qua, rốt cuộc tiếng gào rống thê lương cũng lặng im.
Từng đóa hoa bỉ ngạn nở rộ giữa bầu trời dần hóa thành tro bụi, biến mất sạch sẽ trong vũng máu tươi.
Bạch Thiên Thiên run rẩy ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.
“Á!”
Nàng ta chỉ cảm thấy trong mắt truyền đến cảm giác đau đớn tột cùng, lúc giơ tay lên sờ chỉ thấy nóng rực ẩm ướt. Và rồi trước mắt nàng ta chỉ là một màn đen kịt.
Hai chữ yếu ớt vừa thốt ra, cô đã không còn chút khí lực để nói thêm điều gì nữa.
Cô vốn muốn nói: “Nếu không tìm thấy thi thể của ta thì ngươi đừng hòng thành thân với nữ nhân khác.”
Hoặc là: “Nếu ngươi dám thành thân với nữ nhân khác, đến khi ta sống lại, ta sẽ khiến cả ngươi lẫn nàng ta đều táng thân theo.”
Chỉ là độc dược kia quá mạnh khiến cô không còn chút khí lực nào nữa. Cô cảm nhận được cổ tay mình dần trượt xuống từ lòng bàn tay ấm áp của người kia, cơn gió từ hai bên vách đá cuồng loạn gào thét, cuối cùng... cô nhắm chặt mắt lại.
Trên vách núi, Đường Nhất ra sức nắm chặt lấy cánh tay Tư Vân Tà, nửa thân người ghé sát mép đá.
Thế nhưng dường như Tư Vân Tà không nghe rõ hắn đang nói điều gì.
Nhìn kỹ thì thấy đúng vào khoảnh khắc Tuyên Vân Chi buông tay, Tư Vân Tà cũng lập tức nhảy theo sau.
Chỉ tiếc cánh tay anh đã bị Đường Nhất dùng hết khí lực giữ lại.
Thị vệ phía sau cũng bị dọa sợ, đồng loạt xông đến cứu người.
“Vương gia!”
“Vương gia!”
Đôi mắt của Tư Vân Tà lập tức bị nhuộm đỏ, tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng. Ánh mắt ấy càng lúc càng cuồng dã, càng lúc càng tràn ngập sát khí.
Anh đứng nơi mép đá, chỉ cần lùi một tấc là sẽ rơi xuống vực sâu.
Ánh mắt lướt qua bình sứ đen rơi trên mặt đất, chất lỏng bên trong đã trào ra thấm vào thảm cỏ tươi xanh, từng mảng cỏ lớn đã hóa thành màu đen héo rũ.
Đủ để thấy độc tính kia mạnh mẽ đến nhường nào.
Giọng nói chậm rãi, khàn khàn quyến luyến khiến người ta hãi hùng.
“Là... là đoạn trường độc.”
Đoạn trường độc chính là kịch độc. Một khi uống vào là sẽ chết bất đắc kỳ tử, không có giải dược.
Bạch Thiên Thiên nức nở nghẹn ngào, biểu tình yếu ớt như đóa hoa sớm nở tối tàn. Nhưng khi nhìn thấy dung mạo đáng sợ, khí tức nguy hiểm của Tư Vân Tà, trong lòng nàng ta thoáng chấn động.
“Vương, Vương gia... thần thϊếp thực chẳng ngờ Tuyên cô nương lại cương liệt đến mức ấy... chẳng những uống độc dược mà còn muốn nhảy xuống vách đá...”
Giờ cho dù có là Đại La Thần Tiên, e rằng cũng không thể cứu sống người đó được nữa.
Hai mắt Tư Vân Tà đỏ ngầu yêu diễm tựa như Tử thần đang bước ra từ bóng tối. Khí tức quanh người anh ngùn ngụt như lửa dữ khiến người xung quanh hít thở không thông.
“Sống phải thấy người, chết... phải thấy xác.”
“Vâng!” Đường Nhất lĩnh mệnh, bèn dẫn theo đám thị vệ vội vàng lao xuống chân núi.
Vừa chạy chưa đến trăm trượng, hắn đột nhiên ngửi thấy mùi hoa đồ mi nồng nặc xộc tới. Bước chân lập tức dừng lại, sắc mặt trầm xuống: “Đi mau!”
Chúng binh lính không rõ nguyên do nhưng thấy ánh mắt khác lạ của hắn, bọn họ liền câm nín, vội vã chạy theo sau.
Trên đỉnh núi, Tư Vân Tà khẽ nâng mi mắt, nhìn năm trăm tinh binh tướng sĩ phía trước, cuối cùng ánh mắt cũng dừng lại ở người Bạch Thiên Thiên đang rơi lệ nức nở, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên thành một nụ cười yêu dị: “Các ngươi... thật sự rất đáng chết.”
Thanh âm trầm thấp như câu hồn đoạt phách khiến người ta rùng mình lạnh gáy.
Phía sau lưng anh, từng đóa bỉ ngạn đỏ rực, yêu dị đến cực điểm dần nở rộ đầy đất.
Chúng lấy Tư Vân Tà làm trung tâm, sắc đỏ thẫm chậm rãi xâm chiếm từng chút không gian một.
Chỉ trong nháy mắt đã vang lên từng tiếng kêu thảm thiết rợn người đối lập hoàn toàn với đóa hoa bỉ ngạn yêu kiều lay động trong gió.
Nửa canh giờ trôi qua, rốt cuộc tiếng gào rống thê lương cũng lặng im.
Từng đóa hoa bỉ ngạn nở rộ giữa bầu trời dần hóa thành tro bụi, biến mất sạch sẽ trong vũng máu tươi.
Bạch Thiên Thiên run rẩy ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.
“Á!”
Nàng ta chỉ cảm thấy trong mắt truyền đến cảm giác đau đớn tột cùng, lúc giơ tay lên sờ chỉ thấy nóng rực ẩm ướt. Và rồi trước mắt nàng ta chỉ là một màn đen kịt.
10
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
