TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 168
Chương 175: Cầu Nhϊếp Chính Vương đại nhân sủng ái (50)

Cô đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua khuôn mặt tái nhợt của Bạch Thiên Thiên: “Sao? Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn không đoán được là hắn sẽ đến sao?”

Tiếng gào thét xé họng bật ra từ cổ họng Bạch Thiên Thiên, vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ: “Gϊếŧ nàng! Gϊếŧ nàng! Gϊếŧ nàng cho ta!”

Bước chân nàng ta lảo đảo lui về sau nhưng ánh mắt vẫn ngoan độc như cũ, chỉ thẳng vào Tuyên Vân Chi.

“Năm trăm tinh binh đâu? Gϊếŧ nàng!”

Tiếng quát bén nhọn vang vọng giữa núi rừng mang theo sự run rẩy kinh hoàng cùng điên cuồng tuyệt vọng.

Tuyên Vân Chi không ứng chiến nữa, thân ảnh nhảy lên cao, thẳng hướng về phía Bạch Thiên Thiên.

Tựa hồ Bạch Thiên Thiên đã nhìn ra ý đồ trong mắt Tuyên Vân Chi, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy, thân hình chấn động.

Năm trăm tinh binh đồng loạt áp sát, tạo thành một vòng vây chặt chẽ nhưng vẫn không thể ngăn được thân pháp như quỷ mị của cô. Chỉ trong chớp mắt, cô đã lao đến, một tay túm lấy cổ Bạch Thiên Thiên, siết chặt không chút lưu tình.

Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua bốn phía: “Ai dám tiến thêm một bước, ta liền gϊếŧ nàng ta.”

Lúc này Bạch Thiên Thiên đã bị bắt, thần trí như rơi vào khoảng không, đôi mắt trừng lớn không thể tin nổi.

Đúng lúc ấy, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập như sấm cuộn xen lẫn tiếng hí dài xé gió.

Trong làn khói bụi mờ mịt, bóng người cưỡi ngựa dẫn đầu lướt tới, y bào đỏ thẫm như máu, kiêu hùng như thần quân hạ thế.

Bạch Thiên Thiên như phát điên, giãy giụa gào lên: “Phu quân! Cứu thϊếp! Phu quân cứu thϊếp!”

Từng tiếng gào gấp gáp như xuyên qua không gian vang vọng tận chân trời khiến Tuyên Vân Chi nhất thời sửng sốt.

Phu quân?

Ngay sau đó, Bạch Thiên Thiên vừa giãy dụa vừa gào rống to hơn: “Tuyên Vân Chi! Bổn cung là Vương phi chưa qua cửa của Nhϊếp Chính vương! Ngươi dám động đến bổn cung thì Vương gia sẽ không tha cho ngươi!”

Lời vừa dứt, xung quanh chợt lặng ngắt như tờ.

Tuyên Vân Chi khẽ chấn động, bàn tay siết lấy cổ Bạch Thiên Thiên cũng thoáng buông lỏng ra. Nhân cơ hội đó, Bạch Thiên Thiên giãy thoát, vừa bò vừa lăn trốn ra sau đội binh, thân hình chật vật, không biết chai thuốc màu đen trong tay đã rơi xuống nơi nào.

“Gϊếŧ nàng cho ta! Gϊếŧ nàng!” Tiếng rống phẫn hận vang lên, gần như phát điên.

Bóng người đỏ rực phía xa đã ngày càng gần.

Tuyên Vân Chi vẫn đứng đó bất động, phía sau cô là vách núi cao sâu thăm thẳm. Cô nghiêng đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên Thiên.

Sau khi Bạch Thiên Thiên lùi vào nơi an toàn liền nở nụ cười âm độc: “Tuyên Vân Chi, chắc là ngươi không biết bổn cung tới Thánh Diễm công quốc là để hoàn thành hôn ước cùng với Vương gia nhỉ. Bổn cung là Công chúa duy nhất của Tiên Lan công quốc, chỉ có bổn cung mới xứng với Vương gia thôi!”

Giọng nói son sắt tràn đầy tự tin: “Người có thể trở thành Hoài Cẩn Vương phi chỉ có thể là Bạch Thiên Thiên ta, tuyệt đối không thể là một tiện tỳ như ngươi!”

Nói tới đây, như nhớ tới điều gì, nàng ta che miệng cười khẽ: “À đúng rồi, e là ngươi còn chẳng biết Hoài Cẩn có nghĩa là gì... Đó là nhũ danh của Vương gia được mẫu phi quá cố của người đặt tên. Năm xưa khi bổn cung đến Thánh Diễm công quốc từng được mẫu phi của người rất yêu quý.”

Từng lời từng chữ đều như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào lòng người, kéo dài từng nhát, từng nhát.

Ngay lúc ấy... Tư Vân Tà đã tới nơi.

Từ trên lưng ngựa anh phi xuống, sải bước tiến nhanh qua hàng binh lính. Xa xa, ánh mắt anh lướt tới người đang đứng bên vách núi - Tuyên Vân Chi.

Một thân trường bào đỏ tía thêu kim tuyến, khí thế cuồng ngạo, ánh mắt hẹp dài sắc bén. Nửa gương mặt bị mặt nạ tơ vàng che khuất khiến cả người anh càng thêm vẻ cao quý thần bí.

Bạch Thiên Thiên nhìn thấy Tư Vân Tà lập tức thay đổi thái độ, nước mắt như suối ngọc tuôn ra: “Vương gia! Vương gia! Tên mật thám này... nàng muốn gϊếŧ thϊếp!”

Nàng ta vừa khóc vừa muốn lao tới bên anh, nào ngờ lại bị Đường Nhất đột nhiên xuất hiện ngăn cản giữa đường.

Tư Vân Tà chẳng hề nhìn nàng ta mà chỉ nhìn thẳng vào Tuyên Vân Chi: “Lại đây.”

Giọng nói của anh trầm thấp lạnh lẽo, khinh thường mà uy nghi tựa như mệnh lệnh từ trời cao ban xuống.

Tuyên Vân Chi đứng nơi mép núi, nghe được âm thanh kia, thân thể phản xạ theo bản năng định bước lên hai bước. Nhưng rồi cuối cùng cô ngừng lại, không tiến thêm một bước nào nữa.

4

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.