0 chữ
Chương 167
Chương 174: Cầu Nhϊếp Chính Vương đại nhân sủng ái (49)
Tuyên Vân Chi chắp tay sau lưng, dáng vẻ nhàn nhã thong dong, từng lời thốt ra đều đâm thẳng tâm can Bạch Thiên Thiên khiến nàng ta càng tức giận hơn.
Bạch Thiên Thiên khoác y phục màu đỏ thêu hoa mẫu đơn, nàng ta đứng giữa sơn lâm giá lạnh, dung nhan lại càng kiều diễm rực rỡ tựa đóa lửa đỏ thẫm bừng cháy giữa vùng núi tuyết.
Sắc mặt nàng ta từ đỏ biến thành đen, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào Tuyên Vân Chi, sâu trong đáy mắt như ẩn giấu thứ gì đó cực kỳ hiểm độc.
Bàn tay vươn ra, cầm lấy chiếc bình nhỏ đen nhánh trên bàn.
Nàng ta bật cười, tiếng cười ngông cuồng cuốn theo từng làn gió: “Tuyên Vân Chi, ngươi nói rất đúng.”
Lời nói chậm rãi nhưng trong đó lại ngầm mang theo độc ý sâu nặng. Dù trong mắt tràn đầy sát khí như muốn rút gân róc xương người đối diện thì dáng vẻ của nàng ta vẫn đoan chính như cũ, phảng phất như đã nắm chắc phần thắng.
“Vương gia vì ngươi mà gϊếŧ Uất Trì tướng quân, ngươi là cái thá gì chứ? Dù sao ngươi cũng chỉ là một tội nô mà thôi!”
Tuyên Vân Chi nhướng mày, chợt hiểu vì sao chẳng thấy Uất Trì Hạo đâu. Cô liếc nhìn Bạch Thiên Thiên, thản nhiên nói: “Vậy nên... ngươi định gϊếŧ ta ngay tại nơi này luôn sao?”
Cô nghiêng đầu, nét mặt vẫn ung dung tự tại như cũ.
Bạch Thiên Thiên dùng một tay vuốt ve chiếc bình nhỏ trong tay, thần sắc lạnh lẽo: “Là mật thám mà còn dám ở bên cạnh Tần Cảnh Nghiên, chẳng qua bổn cung muốn thay Vương gia phân chia ưu phiền mà thôi. Đợi ngươi chết rồi, dù Vương gia có muốn truy cứu thì có cớ gì mà trách tội bổn cung cơ chứ?”
Ý nàng ta rất rõ: nàng ta gϊếŧ người là vì đại nghĩa, là để giữ gìn thanh danh cho Vương phủ. Đến lúc đó, không những nàng ta không bị trách phạt mà trái lại còn được trọng thưởng.
Tuyên Vân Chi khẽ cười, đôi mắt cong cong như thể chẳng đặt mọi thứ vào lòng: “Trong bình kia nào phải bí dược Tiên Lan cung đình gì mà là độc dược trí mạng mới đúng chứ nhỉ.”
Ánh mắt Bạch Thiên Thiên lập tức tối sầm, nàng ta quát lớn: “Người đâu!”
Lập tức gió trong rừng nổi lên, tiếng bước chân như hổ sói kéo tới. Mấy chục binh sĩ vận giáp trụ chỉnh tề từ trong rừng vọt ra, trường mâu trong tay đồng loạt giương lên, vây cô ở chính giữa, chặn kín đường xuống núi.
“Bắt lấy nàng cho bổn cung! Nhất quyết không tha!”
“Tuân lệnh!”
Tuyên Vân Chi khẽ nở nụ cười nửa giễu cợt, nửa trào phúng. Nhưng bước chân đã lùi lại mấy bước, đôi mắt lóe lên tia sáng.
Hai bên lập tức giao thủ.
Cô tránh trái né phải, thân hình uyển chuyển như mây trôi nước chảy, thế công của kẻ địch bị hóa giải trong chớp mắt.
Bạch Thiên Thiên đứng từ xa quan sát, ánh mắt tràn ngập căm hận, ngữ khí khinh thường: “Tuyên Vân Chi, trước mặt ngươi là ba mươi tinh binh tinh nhuệ nhất. Bổn cung biết ngươi có bản lĩnh nhưng nếu ba mươi người còn không vây được ngươi thì phía sườn núi kia cách đây trăm trượng... còn có năm trăm tinh binh ẩn phục nữa.”
Từng lời nàng ta nói ra đều mang theo sự tự tin tuyệt đối.
Ý tứ vô cùng rõ ràng: “Ngươi giỏi võ thì thế nào? Có thể chống nổi năm trăm người sao?”
“Hôm nay Đoạn Nhai Sơn chính là mồ chôn của ngươi!”
Nàng ta đã hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải gϊếŧ bằng được Tuyên Vân Chi.
Ban đầu Bạch Thiên Thiên định dùng độc dược để Tuyên Vân Chi tự sát, để lại hiện trường hoàn mỹ không ai truy cứu. Nhưng nếu đối phương đã không trúng kế thì chết không đối chứng cũng đủ rồi.
Vách núi nơi này không cao nhưng vách đá bên dưới hiểm trở. Nếu thi thể rơi xuống đó... có muốn tìm lại cũng vô cùng khó khăn.
Nửa canh giờ sau.
Toàn thân Tuyên Vân Chi vấy máu, mỗi tay cầm một đoạn trường mâu gãy đôi, có vẻ cô đã thấm mệt nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng.
“Xoẹt” một tiếng, mũi mâu đâm xuyên ngực một tên tinh binh, máu tươi phun trào.
Ba mươi tinh binh đã được cô hạ gục quá nửa.
Dẫu thân thể bị vài vết thương nhỏ nhưng không đủ để uy hϊếp tính mạng.
Tuyên Vân Chi vung tay, rút trường mâu khiến dòng máu đỏ lập tức phun tung tóe lên mặt.
Xa xa, tiếng bước chân dồn dập tựa sấm cuộn nối tiếp nhau truyền tới. Có lẽ đó là năm trăm binh sĩ của Bạch Thiên Thiên đang tiếp cận.
Bạch Thiên Thiên đứng đó xem màn hí kịch, dáng vẻ lạnh nhạt chẳng hề gấp gáp vội vàng.
Mãi đến khi một thân binh hấp tấp chạy đến, quỳ rạp dưới chân nàng ta: “Công chúa! Nhϊếp Chính Vương đến rồi! Người đã tới chân núi!”
Sắc mặt Bạch Thiên Thiên lập tức biến đổi từ trắng chuyển sang xanh rồi sang màu xám tro.
Khóe môi Tuyên Vân Chi khẽ cong lên, nụ cười lạnh như gió tuyết.
Trường mâu lại xuyên qua cổ một tên địch, máu phun ra như cơn mưa đỏ.
Bạch Thiên Thiên khoác y phục màu đỏ thêu hoa mẫu đơn, nàng ta đứng giữa sơn lâm giá lạnh, dung nhan lại càng kiều diễm rực rỡ tựa đóa lửa đỏ thẫm bừng cháy giữa vùng núi tuyết.
Sắc mặt nàng ta từ đỏ biến thành đen, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào Tuyên Vân Chi, sâu trong đáy mắt như ẩn giấu thứ gì đó cực kỳ hiểm độc.
Bàn tay vươn ra, cầm lấy chiếc bình nhỏ đen nhánh trên bàn.
Nàng ta bật cười, tiếng cười ngông cuồng cuốn theo từng làn gió: “Tuyên Vân Chi, ngươi nói rất đúng.”
Lời nói chậm rãi nhưng trong đó lại ngầm mang theo độc ý sâu nặng. Dù trong mắt tràn đầy sát khí như muốn rút gân róc xương người đối diện thì dáng vẻ của nàng ta vẫn đoan chính như cũ, phảng phất như đã nắm chắc phần thắng.
Tuyên Vân Chi nhướng mày, chợt hiểu vì sao chẳng thấy Uất Trì Hạo đâu. Cô liếc nhìn Bạch Thiên Thiên, thản nhiên nói: “Vậy nên... ngươi định gϊếŧ ta ngay tại nơi này luôn sao?”
Cô nghiêng đầu, nét mặt vẫn ung dung tự tại như cũ.
Bạch Thiên Thiên dùng một tay vuốt ve chiếc bình nhỏ trong tay, thần sắc lạnh lẽo: “Là mật thám mà còn dám ở bên cạnh Tần Cảnh Nghiên, chẳng qua bổn cung muốn thay Vương gia phân chia ưu phiền mà thôi. Đợi ngươi chết rồi, dù Vương gia có muốn truy cứu thì có cớ gì mà trách tội bổn cung cơ chứ?”
Ý nàng ta rất rõ: nàng ta gϊếŧ người là vì đại nghĩa, là để giữ gìn thanh danh cho Vương phủ. Đến lúc đó, không những nàng ta không bị trách phạt mà trái lại còn được trọng thưởng.
Ánh mắt Bạch Thiên Thiên lập tức tối sầm, nàng ta quát lớn: “Người đâu!”
Lập tức gió trong rừng nổi lên, tiếng bước chân như hổ sói kéo tới. Mấy chục binh sĩ vận giáp trụ chỉnh tề từ trong rừng vọt ra, trường mâu trong tay đồng loạt giương lên, vây cô ở chính giữa, chặn kín đường xuống núi.
“Bắt lấy nàng cho bổn cung! Nhất quyết không tha!”
“Tuân lệnh!”
Tuyên Vân Chi khẽ nở nụ cười nửa giễu cợt, nửa trào phúng. Nhưng bước chân đã lùi lại mấy bước, đôi mắt lóe lên tia sáng.
Hai bên lập tức giao thủ.
Cô tránh trái né phải, thân hình uyển chuyển như mây trôi nước chảy, thế công của kẻ địch bị hóa giải trong chớp mắt.
Từng lời nàng ta nói ra đều mang theo sự tự tin tuyệt đối.
Ý tứ vô cùng rõ ràng: “Ngươi giỏi võ thì thế nào? Có thể chống nổi năm trăm người sao?”
“Hôm nay Đoạn Nhai Sơn chính là mồ chôn của ngươi!”
Nàng ta đã hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải gϊếŧ bằng được Tuyên Vân Chi.
Ban đầu Bạch Thiên Thiên định dùng độc dược để Tuyên Vân Chi tự sát, để lại hiện trường hoàn mỹ không ai truy cứu. Nhưng nếu đối phương đã không trúng kế thì chết không đối chứng cũng đủ rồi.
Vách núi nơi này không cao nhưng vách đá bên dưới hiểm trở. Nếu thi thể rơi xuống đó... có muốn tìm lại cũng vô cùng khó khăn.
Nửa canh giờ sau.
Toàn thân Tuyên Vân Chi vấy máu, mỗi tay cầm một đoạn trường mâu gãy đôi, có vẻ cô đã thấm mệt nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng.
“Xoẹt” một tiếng, mũi mâu đâm xuyên ngực một tên tinh binh, máu tươi phun trào.
Ba mươi tinh binh đã được cô hạ gục quá nửa.
Dẫu thân thể bị vài vết thương nhỏ nhưng không đủ để uy hϊếp tính mạng.
Tuyên Vân Chi vung tay, rút trường mâu khiến dòng máu đỏ lập tức phun tung tóe lên mặt.
Xa xa, tiếng bước chân dồn dập tựa sấm cuộn nối tiếp nhau truyền tới. Có lẽ đó là năm trăm binh sĩ của Bạch Thiên Thiên đang tiếp cận.
Bạch Thiên Thiên đứng đó xem màn hí kịch, dáng vẻ lạnh nhạt chẳng hề gấp gáp vội vàng.
Mãi đến khi một thân binh hấp tấp chạy đến, quỳ rạp dưới chân nàng ta: “Công chúa! Nhϊếp Chính Vương đến rồi! Người đã tới chân núi!”
Sắc mặt Bạch Thiên Thiên lập tức biến đổi từ trắng chuyển sang xanh rồi sang màu xám tro.
Khóe môi Tuyên Vân Chi khẽ cong lên, nụ cười lạnh như gió tuyết.
Trường mâu lại xuyên qua cổ một tên địch, máu phun ra như cơn mưa đỏ.
4
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
