TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 114
Chương 121: Siêu sao đại nhân, tránh xa một chút (71)

“Xoẹt!” Con dao cắm sâu vào cánh tay phải của Mộng Vũ Văn khiến cô ta đau đến trợn mắt, vẻ hoảng loạn hiện rõ trên gương mặt, suýt chút nữa đã ngất lịm.

Máu tươi tuôn trào không ngừng.

Tuyên Vân Chi không nói lời nào, chỉ lắng nghe âm thanh vang lên trong đầu từ hệ thống 001:

[Tút! Hệ thống nhắc nhở: Chỉ số may mắn hiện tại của con cưng Thiên Đạo là 27.]

Khóe môi cô cong lên, quả nhiên cách này có tác dụng.

Nếu không thể gϊếŧ chết thì cứ khiến cô ta bị thương, miễn không phải vết thương trí mạng, vậy là đủ.

Âm thanh của hệ thống vừa dứt là cô lại giơ dao lên chém xuống đùi Mộng Vũ Văn.

[Tút! Hệ thống nhắc nhở: Chỉ số may mắn hiện tại của con cưng Thiên Đạo là 26.]

Xoẹt xoẹt, từng nhát dao cắm vào da thịt khiến máu tươi chảy đầm đìa.

Sau năm nhát, Mộng Vũ Văn đã đau đến mức chìm vào hôn mê.

Hệ thống cũng không còn phản hồi gì nữa.

Tuyên Vân Chi rũ mắt, vậy là còn sáu điểm vận may nữa. Nhưng có vẻ những vết thương bình thường đã không còn đủ sức để làm giảm vận may của cô ta.

Chậc...

Đúng lúc đó, bên ngoài kho hàng vang lên tiếng động.

Tựa như tiếng đánh nhau hỗn loạn cùng tiếng còi xe cảnh sát vang lên, lẫn trong đó là những tiếng quát tháo giận dữ.

“Rầm!” Cửa nhà kho bị đạp tung.

Một giọng nam gấp gáp vang lên: “Vũ Văn chạy mau! Anh sẽ cản bọn chúng lại!”

Tư Đồ Mục không ngờ cảnh sát lại đến nhanh như vậy. Theo kế hoạch ban đầu thì chỉ cần một mồi lửa là sẽ thiêu rụi mọi chứng cứ, chết rồi thì chẳng còn ai có thể truy cứu được nữa.

Không ngờ kế hoạch lại bị bại lộ. Nếu để bị bắt thì cho dù hắn ta là con trai duy nhất của Tư Đồ gia, chắc hẳn hắn ta sẽ phải nhận án tù chung thân.

Hắn ta không còn đường lui nữa.

Ánh sáng chiếu thẳng vào trong kho giúp hắn ta nhìn thấy rõ Vũ Văn vẫn đứng đó không nhúc nhích, gọi thế nào cũng không chạy.

“Vũ Văn! Mau đi!”

Trong lúc hỗn loạn, hắn ta không nhận ra người đang quay lưng về phía mình... vốn không phải Mộng Vũ Văn.

Tuyên Vân Chi vẫn đứng im đó, cô thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Nếu để Mộng Vũ Văn chạy thoát, liệu nhiệm vụ có hoàn thành được nữa không?

Ánh mắt sâu thẳm di chuyển, cuối cùng mới dừng lại ở gương mặt của Mộng Vũ Văn.

Cô cầm lấy con dao rỉ sét, không chút do dự rạch một đường dài trên má trái trắng nõn của Mộng Vũ Văn khiến máu lập tức trào ra. Đau đớn khiến Mộng Vũ Văn choàng tỉnh, lúc thấy hành động của Tuyên Vân Chi là cô ta lập tức gào rú thảm thiết.

[Tút! Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ số may mắn hiện tại của con cưng Thiên Đạo là 9.]

Khóe môi Tuyên Vân Chi khẽ dao động. Thì ra so với bất kỳ phần nào trên thân thể, gương mặt của Mộng Vũ Văn mới thật sự là thứ quý giá nhất.

Ngay sau đó, âm thanh của hệ thống vang lên lần nữa:

[Tút! Trong vòng 15 phút nữa, ký chủ sẽ rút khỏi thân thể hiện tại, tiến vào vị diện công lược tiếp theo.]

Khi nghe được thông báo đó, người đầu tiên hiện lên trong đầu cô lại là Tư Vân Tà.

Cô không nhịn được mà khẽ cụp mắt, đúng là nực cười thật, sao mình càng ngày càng để ý tới Tư Vân Tà thế này...

Ngay lúc ấy, rốt cuộc Tư Đồ Mục cũng nhận ra điều bất thường.

Hắn ta lao nhanh về phía trước, kinh hoảng hét lên: “Vũ Văn!”

Ánh mắt hắn ta rơi lên người Tuyên Vân Chi đang cầm con dao rỉ sét. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn ta bùng lên ngọn lửa như muốn thiêu cháy cô ngay tại chỗ.

“Tao sẽ gϊếŧ mày!”

Hắn ta gầm lên, giận dữ xông thẳng về phía cô.

Tuyên Vân Chi nhanh chóng tránh sang một bên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, dễ dàng vươn tay bóp chặt cổ Mộng Vũ Văn. Khóe môi cô nhếch lên, nở nụ cười u ám: “Dám bước thêm một bước thì tôi sẽ gϊếŧ cô ta.”

Cô vừa dứt lời thì cánh cửa sắt phía sau cũng bị phá tung.

Một bóng người cao lớn bước vào, vì ngược sáng nên bóng lưng anh đã che khuất toàn bộ ánh sáng phía sau.

Phía sau là một đội cảnh sát được trang bị đầy đủ, đồng loạt xuất hiện, hô to: “Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích! Bỏ vũ khí xuống! Đầu hàng ngay lập tức!”

Tuyên Vân Chi mím môi cười, ánh mắt cô chỉ dán lên người đàn ông đang đi ngược sáng ấy.

Tư Đồ Mục biết rõ mình đã hoàn toàn thua cuộc nhưng theo bản năng, ánh mắt hắn ta vẫn dừng trên người Mộng Vũ Văn.

Tay hắn ta... cầm chặt một chiếc bật lửa.

“Thả cô ấy ra! Nếu không... cùng chết đi!”

1

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.