0 chữ
Chương 113
Chương 120: Siêu sao đại nhân, tránh xa một chút (70)
Hơn nữa, bản thân Mộng Vũ Văn vốn là con cưng Thiên Đạo trong thế giới này. Nếu không có sự xuất hiện của Tuyên Vân Chi, e rằng người phụ nữ này sẽ gây loạn cả thế đạo mất.
Trong lúc hai người trò chuyện, móng tay trắng muốt của Mộng Vũ Văn đặt trên má Tuyên Vân Chi. Trong đôi mắt kia không còn chút dịu dàng nào mà chỉ còn lại sự toan tính và thèm khát khiến người ta ghê tởm.
“Có một người hiểu rõ tao như mày... đột nhiên, tao lại không muốn gϊếŧ mày nữa.”
Thế nhưng sự bối rối đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Khi nghe tiếng cười khẩy vang lên từ phía Tần La, Mộng Vũ Văn lập tức lấy lại tinh thần. Ánh mắt cô ta nhanh chóng bị hun nhiễm bởi sự ác ý, âm trầm đến lạnh sống lưng.
“Dù sao thì bọn mày cũng không thể rời khỏi nơi này. Cũng chẳng ngại cho bọn mày biết trước rằng tao sẽ tra tấn hai đứa mày đến chết. Sau cùng chỉ cần một mồi lửa là mọi dấu vết đều biến mất.”
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay bóp lấy cổ Tuyên Vân Chi, siết chặt lại từng chút một: “Đợi mày chết rồi, tao sẽ đích thân đưa Tư Vân Tà về để chăm sóc anh ấy thay mày. Một người đàn ông xuất sắc như anh ấy mà không thuộc về tao thì thật quá uổng phí.”
Tuyên Vân Chi nghe vậy bỗng bật cười, dường như bàn tay đang siết chặt cổ cô đã không còn cảm giác gì nữa.
“Cô hận tôi đến thế, chẳng lẽ một nửa là vì Tư Vân Tà?”
Trong giọng nói của Mộng Vũ Văn bỗng xuất hiện một tia ghen tị như thể Tư Vân Tà vốn dĩ nên là người của cô ta nhưng rồi lại bị một người phụ nữ khác đoạt mất.
Vì thế... cô ta ghen tuông.
Càng nghĩ, ánh mắt Mộng Vũ Văn càng thêm u ám, lòng đố kỵ càng thêm bùng cháy. Cô ta lập tức giơ tay, muốn tát thật mạnh vào gương mặt vẫn đang nở nụ cười của Tuyên Vân Chi.
Nhưng khi bàn tay kia sắp rơi xuống lại không có tiếng động nào vang lên.
Nào ngờ bàn tay cô ta lại bị một đôi tay trắng ngần nắm chặt lấy.
Mộng Vũ Văn còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị quật ngược. Cô ta chỉ cảm thấy vùng bụng đau nhói, cả thân hình bị ném mạnh vào ghế rồi “rắc” một tiếng, chiếc váy thời trang bị xé một mảng lớn để nhét một mảnh vải vào miệng cô ta. Rồi cơ thể cô ta bị trói chặt vào ghế.
Cổ bị người ta bóp chặt lấy. Khi Mộng Vũ Văn kịp định thần lại thì cô ta mới phát hiện mình đã hoàn toàn đổi chỗ với Tuyên Vân Chi. Miệng cô ta bị nhét miếng vải nên chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ “ưm ưm a a”.
Đôi mắt Tuyên Vân Chi lạnh lùng, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, nghiêng đầu nhìn cô ta: “Xem ra cô Vũ Văn vẫn còn điều muốn nói nhỉ... đáng tiếc, e là cô không thể nói tiếp được nữa rồi.”
Ánh mắt cô sáng rực như đang nghiền nát từng tia hy vọng cuối cùng của Mộng Vũ Văn.
[Tút! Hệ thống nhắc nhở: Chỉ số may mắn hiện tại của con cưng Thiên Đạo là 30. Trước khi giáng xuống cấp độ người thường, không thể xóa bỏ. Xin nhắc lại, không thể xóa bỏ.]
Mỗi lần gặp tình huống như vậy, hệ thống 001 đều trịnh trọng cảnh báo Tuyên Vân Chi.
Cũng có lẽ là vì hệ thống sống ký sinh trong đầu cô, thế nên cho dù nó không thể hiểu toàn bộ sự tình thì ít nhiều nó cũng nắm bắt được tám phần tâm tư của chủ nhân.
Giáng xuống cấp độ người thường?
Tuyên Vân Chi cụp mắt suy nghĩ. Người thường có chỉ số may mắn tối đa là 20, tức là Mộng Vũ Văn vẫn còn 10 điểm nữa.
Mộng Vũ Văn trừng mắt nhìn cô, cố gắng vùng vẫy như muốn thoát ra nhưng dây trói quá chặt.
Sau đó, Tuyên Vân Chi tìm được một con dao rỉ sét ở một góc nhà kho.
Đôi môi đỏ mọng của cô cong lên thành nụ cười. Nhưng trong không gian tối tăm này, cảnh tượng đó lại biến thành loại áp lực đầy u ám khiến trong lòng Mộng Vũ Văn bất giác dâng lên một nỗi sợ khó tả.
Tuyên Vân Chi nghiêng đầu nhìn Tần La: “Nhắm mắt lại.”
Đây đã là lần thứ ba Tuyên Vân Chi cứu cô ấy. Đối với Tần La, Tuyên Vân Chi là người duy nhất cô ấy nguyện tin tưởng từ tận đáy lòng.
Cho nên cô ấy không hỏi gì cả, chỉ yên lặng nhắm mắt lại.
Trong lúc hai người trò chuyện, móng tay trắng muốt của Mộng Vũ Văn đặt trên má Tuyên Vân Chi. Trong đôi mắt kia không còn chút dịu dàng nào mà chỉ còn lại sự toan tính và thèm khát khiến người ta ghê tởm.
“Có một người hiểu rõ tao như mày... đột nhiên, tao lại không muốn gϊếŧ mày nữa.”
Thế nhưng sự bối rối đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Khi nghe tiếng cười khẩy vang lên từ phía Tần La, Mộng Vũ Văn lập tức lấy lại tinh thần. Ánh mắt cô ta nhanh chóng bị hun nhiễm bởi sự ác ý, âm trầm đến lạnh sống lưng.
“Dù sao thì bọn mày cũng không thể rời khỏi nơi này. Cũng chẳng ngại cho bọn mày biết trước rằng tao sẽ tra tấn hai đứa mày đến chết. Sau cùng chỉ cần một mồi lửa là mọi dấu vết đều biến mất.”
Tuyên Vân Chi nghe vậy bỗng bật cười, dường như bàn tay đang siết chặt cổ cô đã không còn cảm giác gì nữa.
“Cô hận tôi đến thế, chẳng lẽ một nửa là vì Tư Vân Tà?”
Trong giọng nói của Mộng Vũ Văn bỗng xuất hiện một tia ghen tị như thể Tư Vân Tà vốn dĩ nên là người của cô ta nhưng rồi lại bị một người phụ nữ khác đoạt mất.
Vì thế... cô ta ghen tuông.
Càng nghĩ, ánh mắt Mộng Vũ Văn càng thêm u ám, lòng đố kỵ càng thêm bùng cháy. Cô ta lập tức giơ tay, muốn tát thật mạnh vào gương mặt vẫn đang nở nụ cười của Tuyên Vân Chi.
Nào ngờ bàn tay cô ta lại bị một đôi tay trắng ngần nắm chặt lấy.
Mộng Vũ Văn còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị quật ngược. Cô ta chỉ cảm thấy vùng bụng đau nhói, cả thân hình bị ném mạnh vào ghế rồi “rắc” một tiếng, chiếc váy thời trang bị xé một mảng lớn để nhét một mảnh vải vào miệng cô ta. Rồi cơ thể cô ta bị trói chặt vào ghế.
Cổ bị người ta bóp chặt lấy. Khi Mộng Vũ Văn kịp định thần lại thì cô ta mới phát hiện mình đã hoàn toàn đổi chỗ với Tuyên Vân Chi. Miệng cô ta bị nhét miếng vải nên chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ “ưm ưm a a”.
Đôi mắt Tuyên Vân Chi lạnh lùng, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, nghiêng đầu nhìn cô ta: “Xem ra cô Vũ Văn vẫn còn điều muốn nói nhỉ... đáng tiếc, e là cô không thể nói tiếp được nữa rồi.”
[Tút! Hệ thống nhắc nhở: Chỉ số may mắn hiện tại của con cưng Thiên Đạo là 30. Trước khi giáng xuống cấp độ người thường, không thể xóa bỏ. Xin nhắc lại, không thể xóa bỏ.]
Mỗi lần gặp tình huống như vậy, hệ thống 001 đều trịnh trọng cảnh báo Tuyên Vân Chi.
Cũng có lẽ là vì hệ thống sống ký sinh trong đầu cô, thế nên cho dù nó không thể hiểu toàn bộ sự tình thì ít nhiều nó cũng nắm bắt được tám phần tâm tư của chủ nhân.
Giáng xuống cấp độ người thường?
Tuyên Vân Chi cụp mắt suy nghĩ. Người thường có chỉ số may mắn tối đa là 20, tức là Mộng Vũ Văn vẫn còn 10 điểm nữa.
Mộng Vũ Văn trừng mắt nhìn cô, cố gắng vùng vẫy như muốn thoát ra nhưng dây trói quá chặt.
Sau đó, Tuyên Vân Chi tìm được một con dao rỉ sét ở một góc nhà kho.
Đôi môi đỏ mọng của cô cong lên thành nụ cười. Nhưng trong không gian tối tăm này, cảnh tượng đó lại biến thành loại áp lực đầy u ám khiến trong lòng Mộng Vũ Văn bất giác dâng lên một nỗi sợ khó tả.
Tuyên Vân Chi nghiêng đầu nhìn Tần La: “Nhắm mắt lại.”
Đây đã là lần thứ ba Tuyên Vân Chi cứu cô ấy. Đối với Tần La, Tuyên Vân Chi là người duy nhất cô ấy nguyện tin tưởng từ tận đáy lòng.
Cho nên cô ấy không hỏi gì cả, chỉ yên lặng nhắm mắt lại.
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
