0 chữ
Chương 115
Chương 122: Siêu sao đại nhân, tránh xa một chút (72)
“Tí tách...” Không biết từ lúc nào, không khí xung quanh đã nồng nặc mùi xăng. Ánh đèn pha cực lớn chiếu rọi khắp kho hàng đã giúp Mục Nhiên lập tức phát hiện ra: những thùng xăng giấu dưới màn đêm kia gần như đã được bày kín toàn bộ kho hàng rồi.
[Tút! Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ còn 5 phút ở thế giới này.]
Tuyên Vân Chi bĩu môi, bàn tay vẫn siết chặt cổ họng Mộng Vũ Văn, không hề có ý định buông lỏng.
Ánh mắt cô vô thức liếc sang người đàn ông đứng đầu tiên trong đội ngũ cảnh sát.
Cánh môi đỏ mọng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ. Đôi mắt sáng như sao trời nhưng ý cười lại dần phai nhạt đi.
Tư Vân Tà khẽ nhướng mày rồi đột ngột giơ súng. “Đoàng đoàng đoàng!” Ba phát trúng vào hai chân và cánh tay của Tư Đồ Mục.
Chiếc bật lửa trong tay hắn ta rơi xuống nền đất.
Tuyên Vân Chi nghiêng đầu nhìn về phía Tần La vẫn đang nhắm mắt ngồi yên một bên.
Cô ấy thật sự tin tưởng mình đến vậy sao?
Cho dù xung quanh có náo loạn, có tiếng quát tháo, có tiếng súng, có mùi máu tanh... vậy mà từ đầu đến cuối, Tần La vẫn không mở mắt lấy một lần.
“Tần La, chúng ta đi thôi.”
Cô cười dịu dàng, giọng nói nhẹ như gió thoảng.
Tần La lập tức mở to mắt, vội vàng tháo sợi dây trói trên người. Đến lúc này cô ấy mới hiểu rõ tình huống trong kho, bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô ấy nhanh chóng đứng dậy, chạy đến bên cạnh Tuyên Vân Chi.
Tuyên Vân Chi cẩn thận tháo dây trói cho Mộng Vũ Văn rồi cả hai cùng nhau đỡ cô ta rời khỏi nhà kho.
Đúng lúc đó, đội cảnh sát vũ trang ập vào. Tư Đồ Mục bị khống chế đưa đi, Mộng Vũ Văn và Tần La cũng được dẫn ra ngoài.
“Đi nhanh đi, nơi này chứa đầy xăng rất nguy hiểm!”
Bên ngoài nhà kho, xe cấp cứu và bác sĩ đã đợi sẵn.
Tuyên Vân Chi chỉ khẽ gật đầu rồi mỉm cười, không nói gì thêm.
Khi tất cả con tin đều được giải thoát, cả đội cảnh sát đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu rút lui khỏi hiện trường.
Chỉ có Tư Vân Tà vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Nụ cười trên gương mặt anh vốn rất đẹp không ai sánh bằng, vậy mà lúc này lại hoàn toàn không có ý cười nào hết. Đôi mày dài khẽ nhíu, ánh mắt sắc lạnh như dao mang theo sát khí lạnh lẽo khó diễn tả.
“Lại đây.”
Giọng anh vẫn trầm thấp và dễ nghe như mọi khi nhưng lần này không còn vẻ thong thả mà đầy uy nghiêm.
Anh... đang tức giận.
Ngay lúc ai nấy đều đã thả lỏng tinh thần thì không biết Lý Mặc núp ở đâu bất ngờ lao ra, điên cuồng xông về phía Tuyên Vân Chi.
Gã hành động quá nhanh. Mà cũng đúng thôi, giữa không gian hỗn loạn như thế, gã lại càng dễ ẩn thân.
Một con dao sắc lạnh đâm thẳng về phía cô.
Cô hoàn toàn có thể tránh được. Nhưng, sắp đến lúc cô phải rời đi rồi.
Vì vậy, cô chỉ khẽ cúi đầu như thể không nhìn thấy mũi dao kia. Xoẹt một tiếng, lưỡi dao cắm thẳng vào ngực trái.
Cơ thể này vốn đã yếu ớt, trước đó lại phải chịu đựng cuộc hỗn chiến, nay thêm một nhát dao ấy khiến cô không thể chống đỡ nổi nữa. Tuyên Vân Chi quỳ rạp xuống mặt đất, miệng trào ra máu tươi.
Khóe mắt liếc thấy chiếc bật lửa mà Tư Đồ Mục đánh rơi lúc nãy, dòng máu đỏ tươi theo cánh tay cô chảy dọc xuống, thấm vào lòng bàn tay khi cô cúi xuống nhặt lấy bật lửa.
Xa xa, Tư Vân Tà đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó. Trái tim trong l*иg ngực như thắt lại, suýt chút nữa đã ngừng đập.
Anh lao đến, sải bước thật dài rồi tung một cú đá thẳng vào Lý Mặc khiến gã văng sang một bên. Đường Nhất theo sát phía sau, nhanh chóng khống chế gã.
“Tuyên Vân Chi!”
Ba chữ đơn giản nhưng anh gần như phải dùng hết toàn bộ sức lực.
Phẫn nộ, lo sợ, bối rối... đủ mọi cảm xúc hòa chung với ba tiếng ấy.
Cô có thể cảm nhận rõ máu tươi đang chảy không ngừng, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Cô cảm nhận được mình được ai đó bế lên, đó là cái ôm rất quen thuộc, l*иg ngực này rất ấm áp. Cô không nhịn được mà khẽ cong môi cười.
“Tư Vân Tà... Thời gian của em... đã hết rồi. Em không thể... sống tiếp nữa.”
[Tút! Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ còn 5 phút ở thế giới này.]
Tuyên Vân Chi bĩu môi, bàn tay vẫn siết chặt cổ họng Mộng Vũ Văn, không hề có ý định buông lỏng.
Ánh mắt cô vô thức liếc sang người đàn ông đứng đầu tiên trong đội ngũ cảnh sát.
Cánh môi đỏ mọng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ. Đôi mắt sáng như sao trời nhưng ý cười lại dần phai nhạt đi.
Tư Vân Tà khẽ nhướng mày rồi đột ngột giơ súng. “Đoàng đoàng đoàng!” Ba phát trúng vào hai chân và cánh tay của Tư Đồ Mục.
Chiếc bật lửa trong tay hắn ta rơi xuống nền đất.
Cô ấy thật sự tin tưởng mình đến vậy sao?
Cho dù xung quanh có náo loạn, có tiếng quát tháo, có tiếng súng, có mùi máu tanh... vậy mà từ đầu đến cuối, Tần La vẫn không mở mắt lấy một lần.
“Tần La, chúng ta đi thôi.”
Cô cười dịu dàng, giọng nói nhẹ như gió thoảng.
Tần La lập tức mở to mắt, vội vàng tháo sợi dây trói trên người. Đến lúc này cô ấy mới hiểu rõ tình huống trong kho, bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô ấy nhanh chóng đứng dậy, chạy đến bên cạnh Tuyên Vân Chi.
Tuyên Vân Chi cẩn thận tháo dây trói cho Mộng Vũ Văn rồi cả hai cùng nhau đỡ cô ta rời khỏi nhà kho.
Đúng lúc đó, đội cảnh sát vũ trang ập vào. Tư Đồ Mục bị khống chế đưa đi, Mộng Vũ Văn và Tần La cũng được dẫn ra ngoài.
Bên ngoài nhà kho, xe cấp cứu và bác sĩ đã đợi sẵn.
Tuyên Vân Chi chỉ khẽ gật đầu rồi mỉm cười, không nói gì thêm.
Khi tất cả con tin đều được giải thoát, cả đội cảnh sát đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu rút lui khỏi hiện trường.
Chỉ có Tư Vân Tà vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Nụ cười trên gương mặt anh vốn rất đẹp không ai sánh bằng, vậy mà lúc này lại hoàn toàn không có ý cười nào hết. Đôi mày dài khẽ nhíu, ánh mắt sắc lạnh như dao mang theo sát khí lạnh lẽo khó diễn tả.
“Lại đây.”
Giọng anh vẫn trầm thấp và dễ nghe như mọi khi nhưng lần này không còn vẻ thong thả mà đầy uy nghiêm.
Anh... đang tức giận.
Ngay lúc ai nấy đều đã thả lỏng tinh thần thì không biết Lý Mặc núp ở đâu bất ngờ lao ra, điên cuồng xông về phía Tuyên Vân Chi.
Một con dao sắc lạnh đâm thẳng về phía cô.
Cô hoàn toàn có thể tránh được. Nhưng, sắp đến lúc cô phải rời đi rồi.
Vì vậy, cô chỉ khẽ cúi đầu như thể không nhìn thấy mũi dao kia. Xoẹt một tiếng, lưỡi dao cắm thẳng vào ngực trái.
Cơ thể này vốn đã yếu ớt, trước đó lại phải chịu đựng cuộc hỗn chiến, nay thêm một nhát dao ấy khiến cô không thể chống đỡ nổi nữa. Tuyên Vân Chi quỳ rạp xuống mặt đất, miệng trào ra máu tươi.
Khóe mắt liếc thấy chiếc bật lửa mà Tư Đồ Mục đánh rơi lúc nãy, dòng máu đỏ tươi theo cánh tay cô chảy dọc xuống, thấm vào lòng bàn tay khi cô cúi xuống nhặt lấy bật lửa.
Xa xa, Tư Vân Tà đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó. Trái tim trong l*иg ngực như thắt lại, suýt chút nữa đã ngừng đập.
Anh lao đến, sải bước thật dài rồi tung một cú đá thẳng vào Lý Mặc khiến gã văng sang một bên. Đường Nhất theo sát phía sau, nhanh chóng khống chế gã.
“Tuyên Vân Chi!”
Ba chữ đơn giản nhưng anh gần như phải dùng hết toàn bộ sức lực.
Phẫn nộ, lo sợ, bối rối... đủ mọi cảm xúc hòa chung với ba tiếng ấy.
Cô có thể cảm nhận rõ máu tươi đang chảy không ngừng, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Cô cảm nhận được mình được ai đó bế lên, đó là cái ôm rất quen thuộc, l*иg ngực này rất ấm áp. Cô không nhịn được mà khẽ cong môi cười.
“Tư Vân Tà... Thời gian của em... đã hết rồi. Em không thể... sống tiếp nữa.”
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
