0 chữ
Chương 105
Chương 112: Siêu sao đại nhân, tránh xa một chút (62)
Cơ thể Mộng Vũ Văn khẽ cứng đờ lại bởi cô ta biết rõ Âu Dương Tông Bình không phải loại người dễ bị qua mặt. Bàn tay cô ta khẽ siết chặt lại, hồi lâu sau cô ta mới ngẩng đầu lên, bắt đầu giở trò khóc lóc thảm thiết, thẳng thắn đối diện với ông ta: “Người phụ nữ kia thích Âu Dương Mông nhưng Âu Dương Mông không thích cô ta, thế là cô ta mới nhắm vào em mà thôi. Em chỉ muốn giúp Âu Dương Mông một chút vì dù sao hắn ta cũng là con trai của anh, mà em thân thiết với con trai anh cũng là chuyện tốt còn gì.”
Từng từ, từng chữ đều mang theo sự chân thành, tha thiết nhưng ánh mắt của Âu Dương Tông Bình vẫn sắc bén nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Ngoài chuyện đó ra, còn gì nữa không?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Dù sao hắn ta cũng là con trai anh mà, em vẫn phải giữ chừng mực chứ.”
Âu Dương Tông Bình nhìn cô ta rất lâu, lúc này ánh mắt mới chậm rãi dời đi nơi khác. Hai tay ông ta đút túi quần, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô thân mật với người đàn ông khác cũng được, chỉ cần không xảy ra ngay trước mặt thì tôi có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nếu cô dám động vào Mông Nhi, tôi sẽ xóa sạch hết tất cả những gì cô đang có.”
Chất giọng thâm trầm nhưng tận sâu bên trong vẫn ẩn chứa sự uy hϊếp không thể nghi ngờ.
Tiếng khóc của Mộng Vũ Văn vang lên càng lớn hơn.
Cuối cùng Âu Dương Tông Bình cũng chỉ biết thở dài một hơi. Ông ta cúi người đỡ Mộng Vũ Văn đứng dậy rồi ôm cô ta vào lòng dỗ dành. Cô và anh đứng cách đó khá xa nên không nghe rõ hai người kia đang nói gì.
Tư Vân Tà chẳng hề hứng thú với chuyện tình tay ba rối rắm này.
Toàn bộ sự chú ý của anh đều bị người con gái đứng trước mặt mình thu hút.
Anh cúi đầu nhìn cô, còn cô chăm chú quan sát hai người bọn họ, ngoan ngoãn để mặc anh muốn ôm thế nào cũng được. Ý cười trong mắt anh lại càng tăng thêm, gương mặt vốn đã tuấn tú đến hoàn hảo lại mang thêm vài phần quyến rũ.
Có lẽ là do nhìn cô quá lâu nên anh không nhịn được nữa, liền cúi đầu cắn nhẹ vành tai trắng ngần kia một cái.
Tuyên Vân Chi cảm thấy có thứ gì đó lướt qua vành tai mang đến cảm giác vừa ấm áp vừa khiến toàn thân tê dại.
Cô hoảng hốt, lập tức quay đầu lại nhìn. Không ngờ người này không những không thu tay lại mà còn cố tình tiến tới, hoàn toàn không bận tâm đến hoàn cảnh nơi này.
Anh hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, cánh môi mang theo chút lạnh lẽo áp sát lấy.
Cô bị ép sát vào tường cho đến khi giữa hai người không còn chút khoảng trống nào nữa. Anh vòng chặt tay ôm lấy cô gái nhỏ bé trong lòng, trong trái tim chợt dâng lên cảm giác thỏa mãn mãnh liệt.
Như thể chỉ cần ôm chặt như vậy là cô sẽ mãi mãi thuộc về anh, mãi mãi không rời xa.
“Ưʍ...”
Nụ hôn khiến cả người cô tê dại, đó là loại cảm giác rất khó diễn tả thành lời.
Lúc mới bắt đầu, cô vẫn còn phản kháng rất mạnh vì dù sao cô vẫn chưa quên chuyện quan trọng cần làm. Nhưng anh cứ giữ chặt lấy tay cô, lực đạo mỗi lúc một mạnh hơn khiến cô càng khó thoát khỏi.
Cuối cùng đến cô cũng bị cuốn theo, hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn đó.
Tới khi nụ hôn kéo dài ấy kết thúc, cô mềm nhũn dựa vào ngực anh thở hổn hển, không còn chút sức lực nào.
Anh vui vẻ ôm chặt cô vào lòng, tiếng cười trầm thấp vang lên từ sâu trong cổ họng: “Xem ra sau này phải luyện nhiều hơn một chút rồi.”
Cô không buồn cãi nhau với anh nữa. Đợi đến khi hồi phục đôi chút, cô mới sực nhớ đến việc chính. Lúc quay đầu lại nhìn, cô mới phát hiện hai người còn đứng cuối hành lang ban nãy đã biến mất từ khi nào.
Cô chớp mắt, xoay người hỏi anh: “Người đâu rồi?”
Tư Vân Tà nở nụ cười như có như không, tỏ vẻ khó hiểu: “Người nào cơ?”
“Là hai người vừa mới đứng đằng kia ấy!”
Cô nghiêm túc nhìn anh, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết anh đang trêu chọc cô rồi.
Nhưng khổ nỗi, cô chẳng có cách nào trị nổi anh cả.
Vừa tức vừa bất lực, cô đang định quay người bước đi, nào ngờ cô lại bị anh giữ chặt lấy không buông, cũng không có cách nào rời khỏi.
Tuyên Vân Chi bật cười: “Rốt cuộc anh còn muốn gì nữa?”
Đáng ra lời nói phải mang theo ý tứ mất kiên nhẫn nhưng khi nói ra thành lời lại chỉ mang theo chút bất đắc dĩ chứ không hề có ý xa cách.
Đôi mắt hẹp dài thâm thúy nhìn thẳng vào cô.
“Tại sao em lại không ưa cô ta?”
“Hả?”
Cô sững sờ.
Con ngươi hẹp dài của Tư Vân Tà khẽ nheo lại, anh cúi đầu xuống đối diện với cô. Vẻ lười biếng trong mắt đã tan biến gần hết, thay vào đó là khí thế lạnh lùng như muốn xâm chiếm tất cả khiến Tuyên Vân Chi bất giác hoảng loạn trong lòng.
Từng từ, từng chữ đều mang theo sự chân thành, tha thiết nhưng ánh mắt của Âu Dương Tông Bình vẫn sắc bén nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Ngoài chuyện đó ra, còn gì nữa không?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Dù sao hắn ta cũng là con trai anh mà, em vẫn phải giữ chừng mực chứ.”
Chất giọng thâm trầm nhưng tận sâu bên trong vẫn ẩn chứa sự uy hϊếp không thể nghi ngờ.
Tiếng khóc của Mộng Vũ Văn vang lên càng lớn hơn.
Cuối cùng Âu Dương Tông Bình cũng chỉ biết thở dài một hơi. Ông ta cúi người đỡ Mộng Vũ Văn đứng dậy rồi ôm cô ta vào lòng dỗ dành. Cô và anh đứng cách đó khá xa nên không nghe rõ hai người kia đang nói gì.
Tư Vân Tà chẳng hề hứng thú với chuyện tình tay ba rối rắm này.
Toàn bộ sự chú ý của anh đều bị người con gái đứng trước mặt mình thu hút.
Có lẽ là do nhìn cô quá lâu nên anh không nhịn được nữa, liền cúi đầu cắn nhẹ vành tai trắng ngần kia một cái.
Tuyên Vân Chi cảm thấy có thứ gì đó lướt qua vành tai mang đến cảm giác vừa ấm áp vừa khiến toàn thân tê dại.
Cô hoảng hốt, lập tức quay đầu lại nhìn. Không ngờ người này không những không thu tay lại mà còn cố tình tiến tới, hoàn toàn không bận tâm đến hoàn cảnh nơi này.
Anh hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, cánh môi mang theo chút lạnh lẽo áp sát lấy.
Cô bị ép sát vào tường cho đến khi giữa hai người không còn chút khoảng trống nào nữa. Anh vòng chặt tay ôm lấy cô gái nhỏ bé trong lòng, trong trái tim chợt dâng lên cảm giác thỏa mãn mãnh liệt.
“Ưʍ...”
Nụ hôn khiến cả người cô tê dại, đó là loại cảm giác rất khó diễn tả thành lời.
Lúc mới bắt đầu, cô vẫn còn phản kháng rất mạnh vì dù sao cô vẫn chưa quên chuyện quan trọng cần làm. Nhưng anh cứ giữ chặt lấy tay cô, lực đạo mỗi lúc một mạnh hơn khiến cô càng khó thoát khỏi.
Cuối cùng đến cô cũng bị cuốn theo, hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn đó.
Tới khi nụ hôn kéo dài ấy kết thúc, cô mềm nhũn dựa vào ngực anh thở hổn hển, không còn chút sức lực nào.
Anh vui vẻ ôm chặt cô vào lòng, tiếng cười trầm thấp vang lên từ sâu trong cổ họng: “Xem ra sau này phải luyện nhiều hơn một chút rồi.”
Cô không buồn cãi nhau với anh nữa. Đợi đến khi hồi phục đôi chút, cô mới sực nhớ đến việc chính. Lúc quay đầu lại nhìn, cô mới phát hiện hai người còn đứng cuối hành lang ban nãy đã biến mất từ khi nào.
Cô chớp mắt, xoay người hỏi anh: “Người đâu rồi?”
Tư Vân Tà nở nụ cười như có như không, tỏ vẻ khó hiểu: “Người nào cơ?”
“Là hai người vừa mới đứng đằng kia ấy!”
Cô nghiêm túc nhìn anh, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết anh đang trêu chọc cô rồi.
Nhưng khổ nỗi, cô chẳng có cách nào trị nổi anh cả.
Vừa tức vừa bất lực, cô đang định quay người bước đi, nào ngờ cô lại bị anh giữ chặt lấy không buông, cũng không có cách nào rời khỏi.
Tuyên Vân Chi bật cười: “Rốt cuộc anh còn muốn gì nữa?”
Đáng ra lời nói phải mang theo ý tứ mất kiên nhẫn nhưng khi nói ra thành lời lại chỉ mang theo chút bất đắc dĩ chứ không hề có ý xa cách.
Đôi mắt hẹp dài thâm thúy nhìn thẳng vào cô.
“Tại sao em lại không ưa cô ta?”
“Hả?”
Cô sững sờ.
Con ngươi hẹp dài của Tư Vân Tà khẽ nheo lại, anh cúi đầu xuống đối diện với cô. Vẻ lười biếng trong mắt đã tan biến gần hết, thay vào đó là khí thế lạnh lùng như muốn xâm chiếm tất cả khiến Tuyên Vân Chi bất giác hoảng loạn trong lòng.
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
