TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 104
Chương 111: Siêu sao đại nhân, tránh xa một chút (61)

Rốt cuộc mọi việc đã sai từ chỗ nào nhỉ?

Cô cau mày suy nghĩ rồi bất ngờ, bên hông bị ai đó dùng sức giữ chặt lấy. Cô hành động theo phản xạ định giơ tay phản kích. Nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia, động tác liền khựng lại.

Rất nhanh Tuyên Vân Chi đã bị anh kéo vào lòng.

Đầu cô va nhẹ vào l*иg ngực một người đàn ông, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên từ sâu trong cổ họng anh: “Bé con vừa chạy đi đâu thế?”

Tuyên Vân Chi ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú không tì vết của anh đập thẳng vào mắt cô.

Khóe môi anh khẽ cong lên, ánh mắt tràn đầy ý cười.

Cô đang định lên tiếng thì ánh mắt vô tình liếc thấy Mộng Vũ Văn đang bước về phía khúc quanh.

Lúc này đám người kia vẫn còn đang bận bàn tán rôm rả về Tư Đồ Mục nên không ai để ý đến những chuyện đang diễn ra xung quanh.

Mộng Vũ Văn xuất hiện ở khúc quanh, người đi bên cạnh cô ta lại không phải Âu Dương Mông mà là một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông ấy ăn mặc chỉnh tề, tóc chải gọn gàng, đeo kính gọng vàng, toàn thân lộ rõ vẻ nghiêm khắc đầy quyền uy.

Gương mặt ông ta trông rất thâm thúy, nếu nhìn kỹ còn có vài nét rất giống Âu Dương Mông.

Hai người sóng vai bước đi, đến ngã rẽ thì Mộng Vũ Văn liền kéo cánh tay ông ta, dáng vẻ vô cùng thân mật.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tuyên Vân Chi khiến cô phải đập nhẹ vào trán mình một cái.

Chậc, sao mình lại quên mất người này chứ...

Âu Dương Tông Bình.

Ba ruột của Âu Dương Mông.

Người nắm quyền thực sự của cả gia tộc Âu Dương.

Hiện giờ Âu Dương Mông còn chưa đủ bản lĩnh để trở thành chỗ dựa cho Mộng Vũ Văn nhưng Âu Dương Tông Bình thì lại hoàn toàn khác.

Cô nhớ rõ lúc đầu hệ thống từng nói cả ba con nhà Âu Dương đều từng quỳ dưới váy Mộng Vũ Văn.

Cho đến khi bóng dáng của Mộng Vũ Văn và Âu Dương Tông Bình khuất hẳn khỏi tầm nhìn, Tuyên Vân Chi mới rảo bước định chạy theo.

Nhưng cổ tay cô lại bị Tư Vân Tà nắm chặt.

Giọng anh vang lên, trầm thấp mà mê hoặc: “Em định đi đâu?”

Tuyên Vân Chi xoay người lại, ánh mắt rực sáng như sao trời. Cô trở tay giữ chặt lấy tay anh: “Dẫn anh đi xem một màn kịch hay.”

Nói xong cô liền kéo anh đi thẳng về phía trước.

Ở góc ngoặt yên tĩnh, một giọng nam trầm thấp cất lên: “Tay cô dài thật đấy, đến cả người trong quân đội cũng không buông tha?”

“Tông Bình, anh giận em à? Nhưng người em thích nhất vẫn là anh mà...”

Mộng Vũ Văn làm nũng, ôm lấy cánh tay Âu Dương Tông Bình.

Cô ta cứ tưởng mình đã nắm chắc Âu Dương Tông Bình trong lòng bàn tay nên không hề nhận ra sự thay đổi vụt lóe trong mắt ông ta.

Người đàn ông vốn mang vẻ nghiêm nghị lạnh lùng kia bỗng chốc thay đổi. Ông ta bất ngờ đưa tay bóp chặt cổ Mộng Vũ Văn, ra tay vô cùng tàn nhẫn.

“Cô và con trai tôi có quan hệ từ khi nào?”

Bị tấn công bất ngờ, Mộng Vũ Văn chợt giật mình, cả người như con búp bê vải bị ông ta nắm chặt trong tay, sắc mặt tím tái vì không thở nổi.

“Tông... Tông Bình... Buông tay... Em... không thở được...”

Âu Dương Tông Bình nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, sau đó mới ném mạnh cô ta xuống đất.

Cô ta quỳ rạp xuống nền đất lạnh, ho sặc sụa không ngừng.

Rồi đột nhiên cô ta bật khóc nức nở, vừa khóc vừa lên án: “Em bị người ta bắt nạt mà không dám nói một lời. Âu Dương Mông nhìn thấy nên mới ra tay giúp em. Vậy còn anh thì sao? Anh chỉ biết nổi giận với em mà thôi, anh đã từng làm gì để giúp em chưa?”

Âu Dương Tông Bình nheo mắt lại, ánh nhìn sắc lạnh:

“Ý cô là... cô và Mông Nhi không có gì hết, chỉ vì bị người khác bắt nạt nên hai người mới hôn nhau thắm thiết ngay giữa ban ngày ban mặt thôi ư?”

1

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.