0 chữ
Chương 106
Chương 113: Siêu sao đại nhân, tránh xa một chút (63)
“Chẳng phải người phụ nữ vừa rồi là mục tiêu của em sao?”
Dù giọng nói trầm thấp mang hình thức là một câu hỏi nhưng ngữ điệu lại như một lời khẳng định chắc nịch.
Trong mắt cô ánh lên ý cười, khóe môi cong nhẹ: “Chỉ đơn giản là em không ưa cô ta. Anh chấp nhận lý do đó được chứ?”
Tư Vân Tà nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải vì Âu Dương Mông kia?”
Vừa nhắc đến cái tên đó, trong lòng anh liền dấy lên một tầng sóng âm u.
“Không liên quan đến hắn ta.”
Cô trả lời gọn ghẽ, dứt khoát.
Tư Vân Tà tiến sát lại gần, ánh mắt sáng rực khóa chặt lấy đôi mắt cô: “Cho dù người đàn ông đó sống hay chết thì em cũng không bận tâm?”
Giọng nói dịu dàng vang lên nhưng nếu nghe kỹ sẽ phát hiện trong đó ẩn chứa cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Sống hay chết cũng không quan trọng?
Tất nhiên là không thể rồi!
Nếu Âu Dương Mông chết thì cô cũng khó thoát khỏi liên lụy.
Chỉ là chẳng hiểu sao, Tuyên Vân Chi có linh cảm nếu cô dám nói mình để tâm thì có khi đêm nay Âu Dương Mông sẽ bị xe tông chết thật luôn ấy chứ.
Trong lúc Tuyên Vân Chi đang chần chừ, cằm cô lập tức bị anh giữ chặt lấy.
Anh khẽ nở nụ cười, ánh mắt sâu thẳm bất ngờ tối sầm xuống, chất giọng nhẹ nhàng vang lên như cơn gió thoảng qua: “Em vẫn còn quan tâm đến hắn ta.”
“Tất nhiên là không!”
Cô chớp mắt, quả quyết phủ nhận.
Sau một thoáng suy nghĩ, Tuyên Vân Chi vẫn chủ động nắm lấy tay anh, nghiêm túc nói: “Em đã chẳng còn nghĩ gì về hắn ta nữa cả. Dù hắn ta phá sản hay hắn ta lang thang ngoài đường cũng được, những chuyện đó sẽ không liên quan đến em hết. Nhưng... hắn ta không thể chết được.”
Cô nói những lời này vô cùng nghiêm túc, rõ ràng, rành mạch.
Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của Tư Vân Tà ánh lên cảm xúc vô cùng khó đoán.
Nhưng cô có thể cảm nhận dường như anh đã chấp nhận câu trả lời ấy.
Đôi môi lạnh khẽ nhếch lên thành một nụ cười tà mị, ý cười chậm rãi lan tỏa: “Em nghĩ anh sẽ gϊếŧ hắn ta?”
Cô không đáp lời.
Anh bật cười, tiếng cười vang lên từ sâu trong cổ họng, rồi anh vươn tay điểm nhẹ lên trán cô: “Anh là công dân gương mẫu đấy cô nương ạ, anh không dám làm mấy chuyện này đâu.”
Tuyên Vân Chi cũng nở nụ cười theo anh nhưng rõ ràng lại chẳng hề tin lời anh nói.
Anh vòng tay ôm lấy cô, cằm tựa nhẹ lên trán: “Nếu em chịu mở lời cầu xin, biết đâu anh sẽ mở lòng từ bi giúp đỡ em thì sao.”
Anh nheo mắt, dáng vẻ lười biếng ấy lại chẳng thể che giấu được tâm trạng anh đang dần tốt lên.
Nghe như lời nói bâng quơ mang ý trêu đùa nhưng lại khiến người khác không thể xem thường.
Không hiểu vì sao mà chỉ cần ánh mắt anh bắt gặp bóng dáng của cô, tâm trạng liền trở nên tốt hơn một chút.
Người con gái này sắc bén như lưỡi dao vậy. Dùng cứng đối cứng với cô chắc chắn sẽ không được, chỉ có thể dùng sự dịu dàng để dẫn dắt mà thôi.
Mỗi lần cô nhìn anh chăm chú tựa như đang bị mê hoặc bởi dáng vẻ đẹp trai này, anh lại thấy vô cùng thú vị, cuối cùng cái “bộ mặt vô dụng” này cũng có chút giá trị rồi.
Anh từng nghĩ rằng cô sẽ lạnh lùng hừ nhẹ rồi từ chối không chút do dự.
Ai ngờ Tuyên Vân Chi vừa nghe xong đã lập tức ôm chặt lấy anh, đôi mắt sáng lấp lánh ánh lên niềm tha thiết: “Làm ơn đi mà!”
Cô vốn đang lo không biết nên xử lý Âu Dương Tông Bình thế nào. Nếu Tư Vân Tà chịu ra tay giúp đỡ thì chẳng phải mọi chuyện càng dễ dàng hơn sao?
Nghĩ vậy, cô lại ôm lấy eo anh chặt hơn một chút.
Động tác bất ngờ khiến anh khựng lại trong chốc lát rồi bật cười thành tiếng. Tư Vân Tà đưa tay chọc nhẹ vào má cô: “Xem ra cô Tuyên không biết chữ “rụt rè” viết thế nào rồi.”
Cô chớp mắt, dáng vẻ đầy đắc ý: “Vậy anh Tư định dạy dỗ em thế nào đây?”
Chất giọng cô trong trẻo, dịu dàng truyền vào tai anh.
Ánh mắt anh khẽ thay đổi, nụ cười trên môi cũng mang theo tư vị khác hẳn: “Cô Tuyên đang dùng chiêu “lạt mềm buộc chặt” đấy à?”
Tuyên Vân Chi cười rạng rỡ, lắc đầu: “Tất nhiên là không phải rồi.”
Nói xong, cô bất ngờ áp sát má anh, chu môi hôn nhẹ một cái.
“Cái này gọi là... mỹ nhân kế.”
Cô như một con hồ ly nhỏ, tuy được Tư Vân Tà ôm chặt trong lòng nhưng dường như Tuyên Vân Chi đang chiếm thế thượng phong nhiều hơn.
Có cơ hội mà không lợi dụng, chẳng phải đồ ngốc thì là gì?
Dù giọng nói trầm thấp mang hình thức là một câu hỏi nhưng ngữ điệu lại như một lời khẳng định chắc nịch.
Trong mắt cô ánh lên ý cười, khóe môi cong nhẹ: “Chỉ đơn giản là em không ưa cô ta. Anh chấp nhận lý do đó được chứ?”
Tư Vân Tà nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải vì Âu Dương Mông kia?”
Vừa nhắc đến cái tên đó, trong lòng anh liền dấy lên một tầng sóng âm u.
“Không liên quan đến hắn ta.”
Cô trả lời gọn ghẽ, dứt khoát.
Tư Vân Tà tiến sát lại gần, ánh mắt sáng rực khóa chặt lấy đôi mắt cô: “Cho dù người đàn ông đó sống hay chết thì em cũng không bận tâm?”
Giọng nói dịu dàng vang lên nhưng nếu nghe kỹ sẽ phát hiện trong đó ẩn chứa cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Sống hay chết cũng không quan trọng?
Nếu Âu Dương Mông chết thì cô cũng khó thoát khỏi liên lụy.
Chỉ là chẳng hiểu sao, Tuyên Vân Chi có linh cảm nếu cô dám nói mình để tâm thì có khi đêm nay Âu Dương Mông sẽ bị xe tông chết thật luôn ấy chứ.
Trong lúc Tuyên Vân Chi đang chần chừ, cằm cô lập tức bị anh giữ chặt lấy.
Anh khẽ nở nụ cười, ánh mắt sâu thẳm bất ngờ tối sầm xuống, chất giọng nhẹ nhàng vang lên như cơn gió thoảng qua: “Em vẫn còn quan tâm đến hắn ta.”
“Tất nhiên là không!”
Cô chớp mắt, quả quyết phủ nhận.
Sau một thoáng suy nghĩ, Tuyên Vân Chi vẫn chủ động nắm lấy tay anh, nghiêm túc nói: “Em đã chẳng còn nghĩ gì về hắn ta nữa cả. Dù hắn ta phá sản hay hắn ta lang thang ngoài đường cũng được, những chuyện đó sẽ không liên quan đến em hết. Nhưng... hắn ta không thể chết được.”
Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của Tư Vân Tà ánh lên cảm xúc vô cùng khó đoán.
Nhưng cô có thể cảm nhận dường như anh đã chấp nhận câu trả lời ấy.
Đôi môi lạnh khẽ nhếch lên thành một nụ cười tà mị, ý cười chậm rãi lan tỏa: “Em nghĩ anh sẽ gϊếŧ hắn ta?”
Cô không đáp lời.
Anh bật cười, tiếng cười vang lên từ sâu trong cổ họng, rồi anh vươn tay điểm nhẹ lên trán cô: “Anh là công dân gương mẫu đấy cô nương ạ, anh không dám làm mấy chuyện này đâu.”
Tuyên Vân Chi cũng nở nụ cười theo anh nhưng rõ ràng lại chẳng hề tin lời anh nói.
Anh vòng tay ôm lấy cô, cằm tựa nhẹ lên trán: “Nếu em chịu mở lời cầu xin, biết đâu anh sẽ mở lòng từ bi giúp đỡ em thì sao.”
Anh nheo mắt, dáng vẻ lười biếng ấy lại chẳng thể che giấu được tâm trạng anh đang dần tốt lên.
Không hiểu vì sao mà chỉ cần ánh mắt anh bắt gặp bóng dáng của cô, tâm trạng liền trở nên tốt hơn một chút.
Người con gái này sắc bén như lưỡi dao vậy. Dùng cứng đối cứng với cô chắc chắn sẽ không được, chỉ có thể dùng sự dịu dàng để dẫn dắt mà thôi.
Mỗi lần cô nhìn anh chăm chú tựa như đang bị mê hoặc bởi dáng vẻ đẹp trai này, anh lại thấy vô cùng thú vị, cuối cùng cái “bộ mặt vô dụng” này cũng có chút giá trị rồi.
Anh từng nghĩ rằng cô sẽ lạnh lùng hừ nhẹ rồi từ chối không chút do dự.
Ai ngờ Tuyên Vân Chi vừa nghe xong đã lập tức ôm chặt lấy anh, đôi mắt sáng lấp lánh ánh lên niềm tha thiết: “Làm ơn đi mà!”
Cô vốn đang lo không biết nên xử lý Âu Dương Tông Bình thế nào. Nếu Tư Vân Tà chịu ra tay giúp đỡ thì chẳng phải mọi chuyện càng dễ dàng hơn sao?
Nghĩ vậy, cô lại ôm lấy eo anh chặt hơn một chút.
Động tác bất ngờ khiến anh khựng lại trong chốc lát rồi bật cười thành tiếng. Tư Vân Tà đưa tay chọc nhẹ vào má cô: “Xem ra cô Tuyên không biết chữ “rụt rè” viết thế nào rồi.”
Cô chớp mắt, dáng vẻ đầy đắc ý: “Vậy anh Tư định dạy dỗ em thế nào đây?”
Chất giọng cô trong trẻo, dịu dàng truyền vào tai anh.
Ánh mắt anh khẽ thay đổi, nụ cười trên môi cũng mang theo tư vị khác hẳn: “Cô Tuyên đang dùng chiêu “lạt mềm buộc chặt” đấy à?”
Tuyên Vân Chi cười rạng rỡ, lắc đầu: “Tất nhiên là không phải rồi.”
Nói xong, cô bất ngờ áp sát má anh, chu môi hôn nhẹ một cái.
“Cái này gọi là... mỹ nhân kế.”
Cô như một con hồ ly nhỏ, tuy được Tư Vân Tà ôm chặt trong lòng nhưng dường như Tuyên Vân Chi đang chiếm thế thượng phong nhiều hơn.
Có cơ hội mà không lợi dụng, chẳng phải đồ ngốc thì là gì?
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
