TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Nếu tôi thắng, anh phải thả các cô ấy ra

"Đường Linh Vũ! Đồ đàn bà lớn tuổi vô liêm sỉ này! Lại dám cướp người đàn ông của tôi! Chị đúng là cái loại bại hoại trong đám phụ nữ chúng ta!"

Thẩm Sở Sở gấp đến mức nhảy dựng lên!

Thật là trơ tráo!

Người phụ nữ này đã ba mươi tuổi rồi vậy mà muốn cướp Lâm Lãng của cô ta!

Thật là quá ghê tởm!

Nhưng càng đáng giận hơn là, xét theo tình hình hiện tại, rất có khả năng cô ta sẽ chinh phục được Lâm Lãng của cô!

Ánh mắt Đường Linh Vũ trở nên hung ác!

Bóng người kia đột nhiên biến mất khỏi chỗ cũ, xuất hiện bên cạnh Thẩm Sở Sở, giơ tay tát cô ta một cái!

Ba!

Thẩm Sở Sở che mặt, hoàn toàn sửng sốt:

"Chị Linh Vũ, sao chị lại đánh tôi? Tôi vẫn luôn coi chị như chị gái ruột!"

Đường Linh Vũ lạnh lùng nói:

"Nếu cô còn dám nói năng lung tung nữa thì hãy cẩn thận đấy, bằng không đừng trách tôi không khách khí!"

Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Đường Linh Vũ, Thẩm Sở Sở che mặt, nước mắt lưng tròng, không dám nói thêm lời nào nữa.

Đám đông dần phản ứng lại, lại lộ vẻ kinh ngạc:

"Dị năng! Cô ấy cũng là dị năng giả!"

"Dị năng của cô ấy là dịch chuyển tức thời sao? Thật lợi hại!"

"Sao bây giờ đầy đường đều là dị năng giả vậy?"

"Trong nhóm của Lâm Bất Lãng còn có một dị năng giả nữa!"

...

Mấy người Lâm Lãng lại không hề kinh ngạc.

Dù sao tất cả bọn họ đều đã thức tỉnh tinh thần lực, có thể sử dụng dị năng nhìn thấy hạch siêu năng lượng bên trong cơ thể của dị năng giả!

Mà tùy thời sử dụng tinh thần lực để quan sát tình hình xung quanh, đã trở thành thói quen của Lâm Lãng.

Ngay khi chưa xuống cầu thang hắn đã biết được, giữa hàng trăm người có mặt ở đó, có ít nhất hai mươi người có dị năng!

Hầu hết mọi người đều tìm được siêu trái cây trong khi đang dọn cỏ dại.

Đường Linh Vũ được coi là một trong những người có sức chiến đấu lớn nhất trong số họ.

Lâm Lãng nhìn người phụ nữ này, khóe miệng hơi nhếch lên.

Có thể co được, dãn được. Kịp thời giảm thiểu tổn thất.

Trí thông minh của người phụ nữ này có thể sánh ngang với Cố Phỉ.

Cái tát mà cô dành cho Thẩm Sở Sở không chỉ tỏ rõ lập trường của cô, mà còn chứng minh giá trị của bản thân.

Có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.

Mà thái độ nhận sai của cô cũng khá tốt, Lâm Lãng đương nhiên không có lý do gì để không tha thứ cho cô.

Vì thế hắn ta nói:

"Được."

"Cảm ơn!"

Đường Linh Vũ chào theo kiểu cổ điển rồi tự nhiên bước vào nhóm mấy người phụ nữ của Lâm Lãng.

Đầu tiên mỉm cười với Cố Phỉ:

"Em gái Cố Phỉ, đã lâu rồi không gặp nhau! Thì ra em đã chủ động tìm được một người đàn ông xuất chúng như vậy! Đừng trách chị đây cũng động lòng nga!"

Cố Phỉ, người luôn thân thiện với người mới đến, lúc này không thể cười được nữa, tựa hộ đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng ngày xưa, chỉ nói:

"Động lòng thì không sao, nhưng tốt nhất là đừng có ý nghĩ xấu. Anh ấy khác với những người đàn ông ngoài kia, anh ấy không phải là người mà chị có thể tùy ý đùa giỡn!"

Hai người các cô dường như có chút sâu xa.

Ngay cả Ninh Vũ Sương và Lục Tô Nhiễm cũng nhận ra điều này.

Nhưng hai cô tự nhiên đứng về phía Cố Phỉ trước, nhìn Đường Linh Vũ bằng ánh mắt thù địch.

Đường Linh Vũ không để ý, vẫn lễ phép chào hỏi:

"Xin chào!"

Ninh Vũ Sương gật đầu.

Lục Tô Nhiễm rụt rè đáp lại: "Xin chào."

...

Thẩm Sở Sở nhìn thấy lại có thêm một người phụ nữ khác xuất hiện bên cạnh Lâm Lãng.

Mà người phụ nữ kia.

Lại do chính tay cô ta mang đến!

Cô đột nhiên cảm thấy mình bị cả thế giới này lừa dối!

Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt đắc ý kia của Đường Linh Vũ, cô ta càng cảm thấy khó chịu vô cùng!

Nhưng! Muốn cô như Đường Linh Vũ, Chủ động phục tùng trước Lâm Lãng như vậy, cô ta khẳng định không làm được!

Cô ta chính là không sai!

Người sai chính là Lâm Lãng!

Tại sao cô đi phải nhận lỗi?

Không thể nào!

"Lâm Lãng! Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, anh phải đến gặp tôi để nhận lỗi!"

Trong mắt Thẩm Sở Sở tràn đầy nước mắt, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định!

Lâm Lãng không muốn để ý tới cô chút nào.

Hôm nay đổi được một loại siêu trái cây không tệ.

Còn thu nhận được một Đường Linh Vũ.

Chuyến đi này coi như không uổng công.

Hắn đã có chút không thể chờ đợi được nữa để quay về nhà, kiểm nghiệm loại siêu trái cây này có tác dụng gì rồi.

Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị dẫn người phụ nữ củ mình rời đi thì, bất ngờ có biến cố xảy ra!

"Đứng lại!"

Một người đàn ông bước ra khỏi đám đông.

Lâm Lãng dừng lại, quay đầu nhìn người đàn ông này một cái:

"Nghiêm Bác Cường."

"Sức chiến đấu: C+"

"Dị năng: Kim hệ linh lực (Cấp 3)."

Đây là một thanh niên có thân hình cao lớn.

Thế nhưng lại tận lực giả bộ cao lãnh, như thể mọi người đều nợ anh ta năm trăm triệu vậy!

Và sức chiến đấu cấp độ C+ của anh ta đã khiến anh ta trở thành người mạnh nhất trong nhóm người dị năng có mặt tại đây. Mặc dù trong mắt Lâm Lãng, anh ta cũng chỉ là yếu gà.

Nhưng người đàn ông này lại hết sức tự tin.

Anh ta đưa tay ra, chỉ vào Lâm Lãng và nói:

"Tôi muốn khiêu chiến với anh! Lâm Bất Lãng!"

Mọi người nghe vậy đều rất kinh ngạc!

Lại có người dám khiếu chiến với Lâm Bất Lãng!

Lâm Bất Lãng hiện là người nổi tiếng nhất trong tiểu khu này!

Sao anh ta dám?

Lâm Lãng bình tĩnh:

"Ồ? Anh muốn khiêu chiến tôi cái gì?"

Nghiêm Bác Cường nghiến răng nghiến lợi nói:

"Anh dựa vào bản thân có chút vật tư mà lại làm hại nhiều cô gái như vậy! Thân là chính nhân quân tử, tôi hoàn toàn không thể nhìn nổi!"

"Tôi muốn khiêu chiến anh! Nếu tôi thắng, anh phải để cho cô gái đáng thương này rời đi!"

Lâm Lãng nghe vậy không khỏi mỉm cười:

"Tôi chưa bao giờ ép buộc bất kỳ ai. Nếu họ muốn rời đi, họ có thể đi bất cứ lúc nào."

Sắc mặt của Nghiêm Bác Cường nhất thời vui mừng, anh ta nói với Cố Phỉ:

"Cô Cố Phỉ, cô có nghe thấy không? Cô có thể rời đi ngay bây giờ!"

"Yên tâm đi! Không phải tôi khoe khoang đâu, bây giờ tôi là một dị năng giả lợi hại, nếu cô đồng ý, tôi sẽ dạy cho anh ta một bài học!"

Nghe vậy.

Đường Linh Vũ là người đầu tiên cười khúc khích:

"Em gái Cố Phỉ, xem ra người đàn ông này là tới tìm em nga!"

Khuôn mặt Cố Phỉ tối sầm lại:

"Tôi không quen biết anh, anh không cần xen vào chuyện của tôi!"

Nghiêm Bác Cường mở to mắt:

"Nữ thần Phi Phi! Chị không nhận ra tôi sao? Tôi là Nghiêm Bác Cường! Thật ra, tôi đã thầm yêu mến chị rất nhiều năm rồi!"

"Trước đây tôi không có năng lực mang lại cho chị cuộc sống hạnh phúc, cho nên tôi chưa bao giờ dám tỏ tình với chị! Nhưng bây giờ thì khác, tôi là người có dị năng rồi, tôi có năng lực bảo vệ chị!"

"Chị không cần sợ anh ta! Đi với tôi! Tôi sẽ chăm sóc cho chị thật tốt!"

Nói xong, anh ta dừng lại một chút.

Ánh mắt thèm khát của anh ta đảo qua đám người Ninh Vũ Sương, Lục Tô Nhiễm, Đường Linh Vũ.

Không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

"Còn có các cô nữa! Các cô đều rất tốt đẹp! Tất cả hãy đi cùng với tôi! Tôi sẽ chăm sóc các cô thật tốt!"

Mọi người đều không nói nên lời khi nghe hết lời anh ta nói:

"Chết tiệt! Anh ta vậy mà dám tự nhận mình là chánh nhân quân tử! Rõ ràng chính là muốn cướp phụ nữ của người khác!"

"Dựa vào cái dì mà người ta phải nghe theo anh ta chứ? Cùng với đại ca Bất Lãng không phải là tốt hơn sao? Dù sao thì đại ca có nhiều vật tư như vậy cơ mà!"

"Thật là đáng lắm! Đây là đang coi phụ nữ thành hàng hóa hay sao?"

Nhưng đôi mắt của Thẩm Sở Sở sáng lên, nếu người đàn ông này thực sự đánh bại Lâm Lãng và đuổi những người phụ nữ đó đi...Thì cô không phải là người phụ nữ duy nhất còn lại bên cạnh Lâm Lãng rồi sao?

Quá tốt rồi!

"Tất cả câm miệng cho tôi!"

Phanh!

Nghiêm Bác Cường giậm mạnh chân xuống đất, mặt đất liền lún xuống tạo thành một cái hố nhỏ mười cm!

"Hít——"

Mọi người theo bản năng lùi lại một bước!

Thiếu chút nữa đã quên mất, anh ta là một dị năng giả!

Nhìn khí lực này của anh ta!

Nếu cú ​​đá này trúng vào người thì chẳng phải người đó sẽ bị đá chết sao?

Không chọc nổi, không chọc nổi.

Đây là trận chiến giữa các lão đại a!

Những người thường như họ chỉ nên đứng ngoài xem thôi là được!

Nghiêm Bác Cường đỏ mắt nói với Lâm Lãng:

"Nhất định là anh! Anh giả vờ đồng ý thả bọn họ đi, nhưng nhất định là sau lưng đang uy hiếp bọn họ! Cho nên bọn họ mới không dám rời đi!"

"Chỉ cần tôi giải quyết anh, bọn họ sẽ đều là của tôi!"

"Ra tay đi! Chúng ta hãy giải quyết vấn đề theo cách của những người đàn ông, một đấu một!"

Nhưng Lâm Lãng lại chỉ nhìn vào con số "C+" đáng thương trong bảng thông tin sức chiến đấu của anh ta.

Thực sự không có chút hứng thú muốn động thủ nào.

Vì vậy, hắn lắc đầu và nói:

"Anh không có tư cách để khiêu chiến với tôi."

Nghiêm Bác Cường nghe vậy thì cười nhạt:

"Không có tư cách có ý là gì? Anh cho rằng tôi không biết sao? Anh căn bản không có dị năng, chỉ có cô gái ngực lớn phía sau kia mới là dị năng giả đi! Bây giờ, nếu không có sự giúp đỡ của cô ấy, anh chẳng là cái gì cả!"

Nhưng Ninh Vũ Sương đứng lên, ánh mắt lạnh lùng:

"Anh muốn chiến đấu sao? Tôi ngược lại bồi anh chơi đùa một hai."

Sức chiến đấu hiện tại của cô cũng là "C +"!

Trong mắt Nghiêm Bác Cường hiện lên một tia kiếng kỵ!

Sau đó nói:

"Không được! Đây là trận chiến giữa nhưng người đàn ông chúng tôi, tại sao một người phụ nữ như cô lại phải xen vào?"

"Đừng lo! Chờ tôi đánh Lâm Bất Lãng, sẽ dẫn theo cô đi!"

"Thân hình của cô còn đẹp hơn cả nữ thần Phỉ Phỉ! Tôi sẽ ưu ái cưng chiều cô trước!"

Anh ta liếm môi một cái.

"Anh! Ghê tởm!"

Ninh Vũ Sương tức giận, muốn xông về phía anh ta!

Nhưng lại bị Lâm Lãng vững vàng nắm được cổ tay cô, bình tĩnh nói:

"Đừng tức giận."

"Lâm Bất Lãng! Chuẩn bị chết đi!"

Nghiêm Bác Cường đột nhiên gầm lên, lao về phía Lâm Lãng!

Lâm Lãng không né không tránh.

Nhưng vào lúc này.

Tất cả những gì mọi người nghe thấy chỉ là tiếng chim kêu lên chói tai, xé rách bầu trời!

Ngay sau đó, một bóng đen từ trên trời lao xuống như một viên đạn đại bác!

Hung hăng đập mạnh vào Nghiêm Bác Cường!

Đem anh ta đập bay ra ngoài!

23

1

5 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.