Chương 43
Bái kiến tổ sư gia
"Cái, cái gì cơ?"
Không chỉ có Đường Linh Vũ.
Mà giờ phút này.
Hầu như tất cả mọi người có mặt tại đấy đều sửng sốt!
Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Lãng giống như đang nhìn một sự tồn tại không thể diễn tả được bằng lời.
Thật làm người ta không thể tưởng tượng được a!
Đến tột cùng là một người đàn ông như thế nào?
Có thể ở giờ phút này, đối với người phụ nữ mà mình để ý tới, lại thẳng thắn đến mức này!
"Phốc!"
Ninh Vũ Sương là người đầu tiên bật cười.
Sau đó là Cố Phỉ cũng che miệng lại.
Lục Tô Nhiễm có chút bối rối, theo thói quen có chút lúng túng lại xấu hổ.
Dưới con mắt của mọi người.
Đường Linh Vũ cứng người đứng ở đó, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng, rồi lại từ trắng chuyển sang đỏ.
Thẳng cho đến khi chuyển sang xanh mét!
Chiếc trâm cài áo bằng ngọc sáng lấp lánh trên tay cô lúc này cũng trở thành trò cười cùng với chủ nhân của nó.
Lâm Lãng chỉ thờ ơ nhìn cô ấy.
Phải chi một khoản tiền lớn chỉ để mua nụ cười của người đẹp?
Muốn khoe khoang a?
Thật sự coi hắn là đứa trẻ ba tuổi hay sao?
Có rất nhiều cách để thể hiện thực lực của mình, tại sao lại phải chọn cách gây tổn hại cho bản thân mà có lợi cho người khác đây?
Lâm Lãng hắn không thiếu vật tư.
Cũng bởi vì không thiếu vật tư, nên càng không thể để người khác coi hắn là đồ ngốc, đem vật tư đi cho không người ta được!
Nếu hắn thật sự làm như vậy thì hắn chắng chắn là một thằng ngốc rồi!
Còn không bằng đối xử tốt với Cố Phỉ và hai người kia, ít nhất còn có thể thu hoạch được lòng trung thành của họ, đề cao tỷ lệ hoàn trả vật tư.
Bây giờ hắn có ra tay hào phóng đối với Đường Linh Vũ, thì có thể thu hoạch được cái gì chứ?
Cái gì cũng không có đi!
Lúc này.
Thẩm Sở Sở nhân cơ hội đi đến bên cạnh Đường Linh Vũ, đổ thêm dầu vào lửa, nói:
"Chị xem, Lâm Lãng chính là một tên khốn nạn."
"Trong mắt anh ta, phụ nữ đều chỉ là công cụ mà thôi!"
"Em chính là nạn nhân, chị cũng sẽ là bị anh ta hại, ba người bọn họ cũng vậy!"
Đường Linh Vũ nghe cô ta nói, cắn môi một cái, nhưng cũng không nói một lời.
Chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng của đoàn người Lâm Lãng, trong đôi mắt xinh đẹp của cô hiện lên một tia sáng khác thường:
"Thật sự là như vậy sao?"
Như vật thì quá tốt!
Một người đàn ông có bản lãnh, không phải nên là như vậy sao?
Không bị ràng buộc bởi nữ nhi tình trường, chỉ nghĩ đến sự nghiệp!
Tên tiểu tử chưa sải sự đời này vậy mà lại có tâm cảnh bậc này ư?
Cô vậy mà lại nhìn người sai rồi?
...
"Bất Lãng đại ca!"
Vào lúc này.
Có người gọi Lâm Lãng:
"Ở đây có một loại trái cây siêu năng lượng, anh xem có thể đổi được vật tư hay không?"
"Trái cây siêu năng lượng?"
Nghe thấy mấy chữ này, xung quanh những người vốn đang ồn ào ngay lập tức đều yên lặng, tập trung hết sự chú ý vào đây.
Người đàn ông lấy từ trong túi ra một quả màu tím.
Thịt quả trong suốt như pha lê, có sương mù bao quanh lấy nó. Chắc chắn đây là trái cây siêu năng lượng, không thể nghi ngờ!
"Màu tím?"
Lâm Lãng nhớ trước đây trong nhóm có người từng nhắc đến loại siêu trái cây màu tím này.
Có vẻ như nó tương ứng với khả năng bay thì phải?
Lâm Lãng suy nghĩ một lát rồi hỏi:
"Anh muốn vật tư gì?"
Người đàn ông thăm dò hỏi:
"Năm mươi chai nước tinh khiết, được không?"
Lâm Lãng nói:
"Ba mươi chai."
"Được!"
Sau khi thỏa thuận giá cả.
Lâm Lãng quay lại liếc nhìn Ninh Vũ Sương.
Ninh Vũ Sương tỏ vẻ bất lực, đưa tay vào túi áo, một hơi lấy ra 30 chai nước tinh khiết!
Cảnh tượng này khiến Cố Phỉ và Lục Tô Nhiễm đều sửng sốt một chút!
"Vũ Sương đây là đang làm ảo thuật à?"
Người đàn ông lấy được nước tinh khiết, đưa quả siêu năng lượng màu tím cho Lâm Lãng rồi vội vã trở về nhà.
Nước là nguồn gốc của sự sống.
Đặc biệt là vào thời điểm mạt thế này, nó đã trở nên quý giá hơn vàng!
Anh ta đột nhiên có nhiều nước như vậy, tựa như một người nghèo trở nên giàu có chỉ sau một đêm vậy!
Khó để đảm bảo sẽ không bị người khác để ý!
Sự thật đã chứng minh quả thực là như vậy. Mọi người nhìn bóng lưng rời đi của người đàn ông, ánh mắt không khỏi có chút nóng lên:
"Ba mươi chai nước tinh khiết! Loại quả siêu năng lượng này có giá trị như vậy sao?"
"Nói nhảm! Ăn nó là có thể có được dị năng, ai mà không bị hấp dẫn chứ?"
"Vậy tại sao người này không tự mình ăn?"
"Bởi vì anh ta cũng là người thông minh! Hiện tại là tận thế, quan trọng nhất chính là vật tư! Không có vật tư, thì thức tỉnh dị năng có tác dụng gì? Vẫn sẽ chết đói mà thôi!"
Tuy là nói như vậy.
Nhưng trên thực tế, phản ứng đầu tiên của hầu hết mọi người sau khi tìm thấy siêu trái cây này là ăn nó! Thay vì trao đổi để lấy vật tư.
Rốt cuộc, sức cám dỗ của dị năng là quá lớn!
Thẩm Sở Sở nhìn trái cây màu tím trong tay Lâm Lãng, không khỏi liếm môi, ánh mắt trở nên tham lam:
"Đó chính là trái cây siêu năng lượng sao? Ăn nó vào là có thể có dị năng?"
Cô lại nghĩ đến đêm hôm đó, khi cô và mẹ, Vương Thúy Hoa, trốn khỏi Hội Hắc Long đến được tiểu khu Hạnh Phúc.
Kết quả ở cửa tiểu khu gặp phải một con thú biến dị!
Vì để sống.
Cô đẩy mẹ mình xuống đất, làm thức ăn cho con thú biến dị đó, vì cô mà tranh thủ thêm chút thời gian.
Sau đó.
Đường Linh Vũ đột nhiên xuất hiện, nắm lấy tay cô ta, dịch chuyển cô vào phòng... Đây chính là sức mạnh của người có dị năng!
Cô ta không khỏi bắt đầu ảo tưởng.
Nếu như cô ta cũng có được trái cây siêu năng lượng như thế, thức tỉnh dị năng, thì mọi chuyện sẽ thay đổi như thế nào đây?
Sợ là Lâm Lãng khi đó sẽ phải khóc lóc cầu xin cô quay lại với anh ta!
Tới khi đó!
Cô liền có thể chiếm đoạt toàn bộ vật tư của Lâm Lãng, còn có thể đem anh ta như một con chó giữ ở bên người, tùy ý cô chơi đùa!
Vừa nghĩ tới đây.
Trên khuôn mặt cô ta hiện lên một nụ cười ghê tởm!
Đường Linh Vũ nhìn chằm chằm vào trái cây màu tím đó, biểu cảm thay đổi.
Cô cũng đã từng ăn loại quả màu tím như vậy, nhờ đó mà khả năng dịch chuyển tức thời của cô được thức tỉnh!
Đây cũng là một trong những điều khiến cô tự hào!
Mà bây giờ, Lâm Bất Lãng lại cũng có một loại quả như vậy!
Như vậy chẳng phải có nghĩa là ưu thế của cô sắp biến mất rồi sao?
...
Lâm Lãng cũng không trực tiếp ăn trái cây siêu năng lượng này.
Thay vào đó, hắn ta lấy một bình nước tinh khiết từ tay Ninh Vũ Sương ra rửa sạch trái cây.
Nhìn dòng nước tinh khiết kia cứ thế mà bị lãng phí chảy trên mặt đất.
Mọi người không nhịn được nuốt nước bọt.
Ôi trời ơi!
Thật là không có thiên lý mà!
Cổ họng bọn họ khát đến mức sắp bốc khói, còn anh chàng này còn phải rửa sạch trái cây trước khi ăn một miếng!
Cũng không biết nên nói anh ta chú trọng quá hay là nói anh rất lãng phí đây nữa!
Dù sao đi nữa, họ chỉ muốn lao tới dùng miệng tiếp lấy chỗ nước đổ ra kia thôi!
Sau khi Lâm Lãng rửa sạch trái cây rồi, cũng không tự mình ăn mà chỉ thản nhiên đưa cho Lục Tô Nhiễm đứng bên cạnh:
"Em ăn đi."
Hiện tại, Cố Phỉ đã từng ăn niệm lực quả và nguyên tố quả rồi.
Ninh Vũ Sương cũng ăn lực lượng quả và niệm lực quả.
Trong cơ thể của hai người đã sở hữu hai loại dị năng rồi.
Và cũng giống như Ninh Vũ Sương đã nói trước đó, có nhiều loại dị năng thì cũng không phải là điều tốt gì. Quá nhiều dị năng sẽ gây bất lợi cho sự tiến cấp sau này.
Vì vậy.
Lâm Lãng quyết định đưa trái cây siêu năng lượng này cho Lục Tô Nhiễm.
Lục Tô Nhiễm cầm lấy trái cây, nhưng có chút khẩn trương, không khỏi nhìn về phía Cố Phỉ và Ninh Vũ Sương:
"Cho em sao? Như vậy không tốt..."
Cố Phỉ và Ninh Vũ Sương nhưng lại cười khuyên nhủ:
"Nghe lời, ăn đi."
Thấy một màn này.
Mọi người đều sửng sốt:
"Trái cây trân quý như vậy, lại có thể tùy tiện đem cho người khác như vậy?"
"Đại ca Bất Lãng đối xử với phụ nữ của mình tốt như vậy sao?"
"Không phải là nói nhảm sao! Nhìn ba vị nữ thần kia xem, có ai trong số họ mà không được nuôi tới trắng trắng mềm mềm? Không phải đã giải thích rõ rồi sao?"
"Vừa rồi anh ấy đối xử với Đường Linh Vũ không khách khí như vậy, tôi còn tưởng anh ta đối xử với tất cả phụ nữ đều như vậy chứ?"
"Xem ra đại ca chỉ đối tốt với người phụ nữ của mình thôi!"
"Thật ghen tị a! Đại ca, anh còn cần đàn ông không? Tôi có thể ở trên hay ở dưới đều được!"
...
Mà Thẩm Sở Sở đứng một bên chứng kiến hết thảy, cảm giác như bầu trời sắp sụp đổ vậy!
Đây chính là trái cây siêu năng lượng quý giá.
Ăn vào liền có thể thức tỉnh dị năng!
Tại sao Lâm Lãng không tự mình ăn mà lại đưa cho người khác?
Chẳng lẽ!
Anh ta thực sự đã yêu mấy người phụ nữ đó sao?
Thậm chí còn sẵn lòng cho họ thứ quý giá như vậy?
KHÔNG! KHÔNG!
Lâm Lãng chỉ có thể yêu một mình cô ta!
Coi như muốn tặng thì cũng nên tặng cho cô thôi!
Thẩm Sở Sở nghiến răng, nắm chặt hai tay!
Hiển nhiên, mọi thứ Lâm Lãng có bây giờ đều phải thuộc về cô ta!
Nhưng là không biết tại sao!
Lâm Bất Lãng vẫn không chịu thừa nhận sai lầm, cũng không chịu quay lại với cô ta!
Vấn đề thực sự ở đâu?
Cô ta hết sức khổ não!
"Đây chính là như lời cô nói, Lâm Lãng coi bọn họ như công cụ thôi sao?"
Lúc này.
Đường Linh Vũ ở một bên cười lạnh.
Thẩm Sở Sở cố chấp nói:
"Anh ta chỉ đang diễn trò thôi!"
Nhưng điều khiến cô vô cùng hoảng sợ chính là!
Khoảnh khắc tiếp theo!
Đường Linh Vũ vậy mà lại đi thẳng tới chỗ Lâm Lãng!
Cô ấy bước đến bên cạnh Lâm Lãng, ngoan ngoãn cúi đầu, giọng điệu nhu hòa nói:
"Thật xin lỗi, trước kia là tôi không biết điều."
"Vừa rồi anh nói sẽ cung cấp đồ ăn và chỗ ở, tôi còn có cơ hội không?"
"Tôi nguyện ý đi theo anh cả đời, nghe lời anh."
Hít -
Tất cả mọi người tại hiện trường.
Không biết hôm nay lần thứ bao nhiêu họ đã phải hít khí nữa rồi!
Nhưng cũng không còn biện pháp a!
Những chuyện phát sinh trong ngày hôm nay, thực sự quá làm cho người ta kinh hãi!
Bọn họ vốn tưởng rằng!
Nếu Lâm Bất Lãng đối xử với Đường Linh Vũ không chút lưu tình như thế, giữa hai người họ sẽ không còn khả năng nào nữa!
Dẫu sao, chỉ cần Đường Linh Vũ còn chút tôn nghiêm, cô sẽ không bao giờ ủy thân cho một người đàn ông đã từng làm nhục cô!
Nhưng không ngờ tới, vào thời điểm này!
Đường Linh Vũ lại là người chủ động dâng tới cửa!
"Đây! Đây có phải là thủ đoạn của Bất Lãng lão đại đã sử dụng hay không?"
"Đem nhân tính nắm bắt tinh tế đến như vậy!"
"Tất cả mọi người."
"Cùng ta cùng nhau!"
"Bái kiến tổ sư gia!!!"
7
0
5 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
