0 chữ
Chương 49
Chương 49: Kẻ có tiền có sức hút (1)
“Ôi trời ơi, giữa đêm khuya không ngủ được còn mò tới cửa người ta làm bậy…”
Lục Toàn vừa run lập cập vì lạnh vừa chửi thầm trong bụng, lời lầm bầm ngoài miệng còn khó nghe hơn.
“Hẳn là bạn trai của cô học muội tầng 17 với hai người anh em của hắn.”
Giang Cảnh chắc chắn như vậy không phải vô cớ, bởi vì kiếp trước chuyện này cũng từng xảy ra.
Chỉ khác là lần đó bọn họ phá cửa phòng 2101, vì cửa chống cháy chưa khóa kỹ. Khi ấy, Ngô Thanh Ngôn và Lưu Nhã Hinh vẫn còn ở đây.
Ba người vừa thấy bên trong đông người như vậy, đã lập tức tỉnh táo rút lui.
Giang Cảnh đã nghĩ kỹ rồi. Trong tương lai, ba người này sẽ hoành hành ở khu này một thời gian dài, toàn là lũ đầu gấu lưu manh.
Nếu bây giờ có thể dằn mặt được bọn chúng, thậm chí xử lý thẳng tay, hiệu quả còn tốt hơn nhiều so với việc phải đuổi gϊếŧ từng đứa sau này.
“Chà, không lẽ cậu gọi mình ra đây chỉ để giúp cậu đánh người sao…” Lục Toàn bán tín bán nghi.
“Thực ra cũng có chút ý đó.”
Giang Cảnh thản nhiên đáp: “Nhưng chủ yếu vẫn là sợ bọn họ cạy đến tầng 20, gây nguy hiểm cho cậu thôi…”
Thôi thì vậy, Lục Toàn giống như cũng chấp nhận lý do đó. Giang Cảnh im lặng đưa cho cô ấy một con dao găm nhỏ, dáng vẻ nhẹ nhàng, vừa vặn trong tay.
Tuy nhỏ gọn nhưng chỉ cần ra tay đúng lúc, một nhát cũng đủ chí mạng.
Bốn người bọn họ nấp nghe suốt nửa tiếng đồng hồ, mà ba kẻ kia đến cửa sắt còn chưa cạy được, đúng là vô dụng thật.
Giang Cảnh liếc mắt ra hiệu cho Lục Toàn. Cô nàng lập tức hiểu ý, giấu kỹ dao rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Đi đến cửa, Lục Toàn làm bộ như vừa “vô tình” phát hiện ra bọn chúng, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng hốt.
Ba tên kia cũng trông thấy cô. Nhưng hành lang tối om, chỉ có cây đèn pin nhỏ của bọn chúng chiếu loe loét, chỉ lờ mờ nhận ra là một cô gái, cao hơn Giang Cảnh một chút, người lại quấn kín mít như cái bánh chưng.
“Mẹ nó, sao nhìn khác ban ngày vậy…” Một tên nhỏ giọng thì thầm.
“Mặc kệ, dù sao cũng là đàn bà thôi, gan nhỏ như chuột ấy mà… Xông lên là xong. Không phải nhỏ học muội tầng 17 nói con nhỏ này tay yếu chân mềm, từ bé được nuông chiều sao?”
“Bạn học à, bọn tôi đói quá rồi, có thể cho chúng tôi vào ăn chút gì được không? Chúng tôi có thể bảo vệ cô mà! Cô nghĩ xem, bây giờ, một cô gái như cô sống một mình cũng nguy hiểm lắm, đúng không nào…”
Tên đó vừa nói vừa giả vờ thân thiện.
Hắn còn định nói thêm vài câu, nhưng Lục Toàn đã nhanh tay mở cửa, cười khanh khách: “Đúng vậy, các anh nói rất đúng, một mình tôi đúng là không an toàn thật, huống chi phòng bên còn có một anh chàng khác. Các anh đã hứa rồi thì nhớ giữ lời đấy nhé.”
Cười chết mất, nữ sinh thời nay ai mà chẳng biết đóng vai yếu đuối một chút chứ. Nhưng bên trong ba tên kia lại đồng loạt nổi hết da gà.
Ba tên được sủng ái mà lo sợ, không ngờ lại dễ dàng như vậy. Ban nãy bọn chúng còn định bỏ cuộc vì khóa cửa khó cạy quá, ai ngờ bây giờ có thể đường hoàng bước vào như thế này.
Ba người lục tục kéo nhau vào trong. Vào rồi mới thấy rõ khuôn mặt của Lục Toàn, so với Lưu Nguyệt bên ngoài đói khát xanh xao thì cô đúng là đẹp như nghiêng nước nghiêng thành. Một tên vừa định thò tay giở trò, còn chưa kịp chạm tới thì…
Rắc! — Tiếng xương gãy vang lên giòn tan.
“Aaa cứu mạng! Con nhỏ này giả nai!”
Hai tên còn lại vừa rút dao ra thì, xoạch, đèn hành lang bất ngờ sáng bừng.
Giang Cảnh và Hàn Sơ Hồng, mỗi người kề một lưỡi dao lạnh ngắt lên cổ bọn chúng, đầu lưỡi dao đã cắt nhẹ vào da, chảy ra một vệt máu đỏ tươi.
“Tha cho chúng tôi! Chúng tôi biết sai rồi! Xin các người, chúng tôi chỉ là đói quá thôi…”
“Ồ? Đói bụng thì được cầm dao nửa đêm đi cạy cửa phòng người khác hả?”
Giang Cảnh cười lạnh: “Vậy nếu tôi đói, tôi cũng có thể róc thịt các người ăn luôn đúng không?”
Thật sự buồn cười, da mặt mấy người này dày đến mức vô địch. Ngôi trường nổi tiếng đứng đầu cả nước như này, vậy mà cũng lọt ra lũ rác rưởi thế này, thi điểm cao chỉ phân biệt được học dốt, chứ không ngăn nổi nhân cách thối nát.
Phạm Trọng Sáng ôm lấy cánh tay bị trật khớp, run rẩy giải thích: “Xin các người tha cho chúng tôi… Đúng vậy, tất cả là do con nhỏ phòng 1701 kia! Nó nói ở tầng 21 có một cô gái độc thân, vừa xinh đẹp lại ăn khỏe, nên bọn tôi mới bị dụ dỗ, nhất thời hồ đồ…”
Lúc này, Phạm Trọng Sáng đã chẳng còn gì để giấu. Nhìn hai anh em của hắn cổ đã rỉ máu, hắn biết đám người này, rất có thể dám ra tay gϊếŧ người thật!
Giang Cảnh vốn cũng không định gϊếŧ ngay bây giờ, bởi vì sau này bọn chúng vẫn còn giá trị lợi dụng.
Huống chi bây giờ Phạm Trọng Sáng đã bị trật khớp tay phải, còn có thể lôi theo mấy tên khác đến 1701, tìm Lưu Nhã Hinh gây sự.
Điều này đúng ý Giang Cảnh.
Lục Toàn vừa run lập cập vì lạnh vừa chửi thầm trong bụng, lời lầm bầm ngoài miệng còn khó nghe hơn.
“Hẳn là bạn trai của cô học muội tầng 17 với hai người anh em của hắn.”
Giang Cảnh chắc chắn như vậy không phải vô cớ, bởi vì kiếp trước chuyện này cũng từng xảy ra.
Chỉ khác là lần đó bọn họ phá cửa phòng 2101, vì cửa chống cháy chưa khóa kỹ. Khi ấy, Ngô Thanh Ngôn và Lưu Nhã Hinh vẫn còn ở đây.
Ba người vừa thấy bên trong đông người như vậy, đã lập tức tỉnh táo rút lui.
Giang Cảnh đã nghĩ kỹ rồi. Trong tương lai, ba người này sẽ hoành hành ở khu này một thời gian dài, toàn là lũ đầu gấu lưu manh.
Nếu bây giờ có thể dằn mặt được bọn chúng, thậm chí xử lý thẳng tay, hiệu quả còn tốt hơn nhiều so với việc phải đuổi gϊếŧ từng đứa sau này.
“Thực ra cũng có chút ý đó.”
Giang Cảnh thản nhiên đáp: “Nhưng chủ yếu vẫn là sợ bọn họ cạy đến tầng 20, gây nguy hiểm cho cậu thôi…”
Thôi thì vậy, Lục Toàn giống như cũng chấp nhận lý do đó. Giang Cảnh im lặng đưa cho cô ấy một con dao găm nhỏ, dáng vẻ nhẹ nhàng, vừa vặn trong tay.
Tuy nhỏ gọn nhưng chỉ cần ra tay đúng lúc, một nhát cũng đủ chí mạng.
Bốn người bọn họ nấp nghe suốt nửa tiếng đồng hồ, mà ba kẻ kia đến cửa sắt còn chưa cạy được, đúng là vô dụng thật.
Giang Cảnh liếc mắt ra hiệu cho Lục Toàn. Cô nàng lập tức hiểu ý, giấu kỹ dao rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Đi đến cửa, Lục Toàn làm bộ như vừa “vô tình” phát hiện ra bọn chúng, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng hốt.
“Mẹ nó, sao nhìn khác ban ngày vậy…” Một tên nhỏ giọng thì thầm.
“Mặc kệ, dù sao cũng là đàn bà thôi, gan nhỏ như chuột ấy mà… Xông lên là xong. Không phải nhỏ học muội tầng 17 nói con nhỏ này tay yếu chân mềm, từ bé được nuông chiều sao?”
“Bạn học à, bọn tôi đói quá rồi, có thể cho chúng tôi vào ăn chút gì được không? Chúng tôi có thể bảo vệ cô mà! Cô nghĩ xem, bây giờ, một cô gái như cô sống một mình cũng nguy hiểm lắm, đúng không nào…”
Tên đó vừa nói vừa giả vờ thân thiện.
Hắn còn định nói thêm vài câu, nhưng Lục Toàn đã nhanh tay mở cửa, cười khanh khách: “Đúng vậy, các anh nói rất đúng, một mình tôi đúng là không an toàn thật, huống chi phòng bên còn có một anh chàng khác. Các anh đã hứa rồi thì nhớ giữ lời đấy nhé.”
Ba tên được sủng ái mà lo sợ, không ngờ lại dễ dàng như vậy. Ban nãy bọn chúng còn định bỏ cuộc vì khóa cửa khó cạy quá, ai ngờ bây giờ có thể đường hoàng bước vào như thế này.
Ba người lục tục kéo nhau vào trong. Vào rồi mới thấy rõ khuôn mặt của Lục Toàn, so với Lưu Nguyệt bên ngoài đói khát xanh xao thì cô đúng là đẹp như nghiêng nước nghiêng thành. Một tên vừa định thò tay giở trò, còn chưa kịp chạm tới thì…
Rắc! — Tiếng xương gãy vang lên giòn tan.
“Aaa cứu mạng! Con nhỏ này giả nai!”
Hai tên còn lại vừa rút dao ra thì, xoạch, đèn hành lang bất ngờ sáng bừng.
Giang Cảnh và Hàn Sơ Hồng, mỗi người kề một lưỡi dao lạnh ngắt lên cổ bọn chúng, đầu lưỡi dao đã cắt nhẹ vào da, chảy ra một vệt máu đỏ tươi.
“Tha cho chúng tôi! Chúng tôi biết sai rồi! Xin các người, chúng tôi chỉ là đói quá thôi…”
“Ồ? Đói bụng thì được cầm dao nửa đêm đi cạy cửa phòng người khác hả?”
Giang Cảnh cười lạnh: “Vậy nếu tôi đói, tôi cũng có thể róc thịt các người ăn luôn đúng không?”
Thật sự buồn cười, da mặt mấy người này dày đến mức vô địch. Ngôi trường nổi tiếng đứng đầu cả nước như này, vậy mà cũng lọt ra lũ rác rưởi thế này, thi điểm cao chỉ phân biệt được học dốt, chứ không ngăn nổi nhân cách thối nát.
Phạm Trọng Sáng ôm lấy cánh tay bị trật khớp, run rẩy giải thích: “Xin các người tha cho chúng tôi… Đúng vậy, tất cả là do con nhỏ phòng 1701 kia! Nó nói ở tầng 21 có một cô gái độc thân, vừa xinh đẹp lại ăn khỏe, nên bọn tôi mới bị dụ dỗ, nhất thời hồ đồ…”
Lúc này, Phạm Trọng Sáng đã chẳng còn gì để giấu. Nhìn hai anh em của hắn cổ đã rỉ máu, hắn biết đám người này, rất có thể dám ra tay gϊếŧ người thật!
Giang Cảnh vốn cũng không định gϊếŧ ngay bây giờ, bởi vì sau này bọn chúng vẫn còn giá trị lợi dụng.
Huống chi bây giờ Phạm Trọng Sáng đã bị trật khớp tay phải, còn có thể lôi theo mấy tên khác đến 1701, tìm Lưu Nhã Hinh gây sự.
Điều này đúng ý Giang Cảnh.
7
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
