0 chữ
Chương 48
Chương 48: Không thể công khai thì âm thầm mà hành động (2)
Ba người nhanh chóng ngồi vào bàn, lấy ra bộ bài Poker, còn chuẩn bị cả tiền cược, mỗi ván một túi nhỏ hạt dưa!
“Trời đất, cược lớn vậy sao? Tôi có phá sản không đây…”
Lục Toàn ôm chặt lấy túi hạt dưa. Đám hạt dưa này là hôm qua cô ấy tình cờ nhặt được trong góc, gom góp mới được ba túi.
“Ai da, chị Lục à, đừng có keo kiệt nữa, mau chia bài đi!”
Ván thứ nhất: Giang Cảnh làm địa chủ.
“Ba cây lẻ, mang một.”
“Tôi bắt cậu.”
“Bom đây, ha ha ha, tôi hết bài rồi.”
Giang Du và Lục Toàn cùng vỗ tay ăn mừng, trong khi Giang Cảnh thảm bại, mất hai gói hạt dưa.
Ván thứ hai: Lục Toàn làm địa chủ.
“Bài đẹp quá, nếu không ra ngay thì ba đôi hai dẫn ba, ha ha, vương tạc nè! Thắng mùa xuân luôn!”
Cô ấy cười đắc ý, quơ tay: “Mỗi người nộp ba túi hạt dưa cho tôi, nhanh lên nhanh lên!”
…
Buổi trưa hôm đó, vận may của Lục Toàn tốt đến mức kỳ lạ. Trước mặt cô ấy, đống hạt dưa chất thành núi nhỏ.
Giang Cảnh thì thảm hại, đống hạt dưa đem ra đã thua sạch, sau đó phải lấy mì gói ra gán nợ, một gói mì đổi ba túi hạt dưa…
Về sau, Hàn Sơ Hồng cũng không yên lòng chơi nữa, chỉ lo ngồi chỉ đạo Giang Du, thế là Giang Du mới gỡ gạc lại chút ít.
Cuối cùng, chỉ còn mỗi Giang Cảnh thua tới mức chẳng còn cả “qυầи ɭóŧ” thậm chí còn thua luôn một hộp lẩu tự sôi!
“Không thể tin được! Cả buổi trưa nay tôi không thắng nổi ván nào! Trước giờ thắng tiền bạc đều là tôi đấy!” Giang Cảnh gào lên đầy đau đớn.
“Ai da, Cảnh Cảnh, coi như cậu làm từ thiện đi mà, ha ha ha. Nhờ cậu mà chúng tôi có đồ ăn cho ba ngày luôn, ha ha…”
Lục Toàn cười đến mức không ngậm được miệng, đây chắc chắn là ngày vui nhất từ sau tận thế tới giờ.
Lúc này trời đã tối đen tự lúc nào, tuyết ngoài trời vẫn rơi không dứt.
Giang Du mắt tinh, cầm kính viễn vọng quan sát qua lớp tuyết, phát hiện dưới tầng có mấy cái xác đang nằm đó. Xem ra, thế giới bên ngoài bắt đầu loạn thật rồi.
“Thôi thôi, coi như tôi thiếu các cậu đi. Cơm tối cứ ăn luôn ở đây, ăn xong chơi tiếp!”
Giang Cảnh dứt khoát tuyên bố.
Bốn người, dưới tiết trời lạnh lẽo, cuối cùng vẫn quyết định ăn lẩu!
Giang Cảnh kéo Giang Du vào bếp phụ giúp. Danh nghĩa thì là “khách không nên động tay”, thực tế cô đang lén lấy thức ăn từ trong không gian ra.
Lục Toàn và Hàn Sơ Hồng thì tranh thủ ngắm nghía đống rau Giang Du trồng ngoài ban công.
Cải thìa đã lớn thành hình, mầm ớt cay cũng nhú lên, thậm chí rau thơm còn bắt đầu ra lá!
“Wow, soái ca, anh cũng trồng rau à?” Lục Toàn ngạc nhiên.
“Ừ, ba ngày trước tôi gieo hạt.”
“Hôm nay tôi mới gieo nè.”
“Chỗ Giang Du này chắc trồng từ nửa tháng trước rồi.”
“Hay là… Tôi trộm ít rau thơm nhé? Anh nghĩ họ có phát hiện không?”
“Không ổn đâu…” Hàn Sơ Hồng lí nhí đáp.
Hai người vây quanh mấy thùng xốp ríu rít suốt nửa ngày, đến khi Giang Du gọi hai lần bảo họ vào ăn, bọn họ mới hoàn hồn.
Lúc quay lại, trên bàn đã bày kín đồ ăn, thậm chí còn có cả… Tôm hùm đất!
“Cảnh Cảnh, sao cậu biết mình đã thèm tôm hùm đất lâu rồi, ô ô ô, cậu đúng là hiểu mình quá mà…”
Lục Toàn vừa khóc vừa cười, cảm động đến mức muốn nhào lên ôm.
“Được rồi, mau ăn đi, không chút nữa để nguội đông cứng luôn đấy.”
Giang Cảnh giục.
Bốn người nhanh chóng lao vào nồi lẩu, vừa ăn vừa cười nói rôm rả, chẳng ai khách sáo với ai cả.
Khoảnh khắc đó, Giang Cảnh bỗng thấy lòng dâng lên một tia hy vọng: Nếu tận thế chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh dậy, bên cạnh vẫn còn những người bạn này thì tốt biết mấy.
“Giang Du, cậu có thể cho tôi ít rau thơm để ngâm mắm không? Tôi thèm lắm rồi! Tôi dùng mười túi hạt dưa đổi nhé!”
Lục Toàn, một con nghiện rau thơm chính hiệu, dù đã tận thế rồi vẫn không ngừng nhớ nhung món đó.
“Không cần hạt dưa đâu, lát nữa chị cứ mang đi, tôi trồng tận năm thùng mà.”
“Trời ơi, yêu cậu quá đi! Sau này cậu chính là em trai ruột của tôi!”
Lục Toàn cười toe toét.
Một bữa lẩu kéo dài tận hai tiếng, ăn xong họ lại lôi bài ra đánh tiếp, lần này đổi thành Hàn Sơ Hồng ngồi chơi thay Giang Du.
Lục Toàn cảm thấy vận đen đeo bám, túi hạt dưa của cô ấy càng lúc càng vơi.
Bỗng nhiên, Giang Cảnh làm động tác ra hiệu im lặng.
“Suỵt… Bên ngoài có người đang cạy cửa.”
Bốn người lập tức nín thở, rón rén đi đến cửa.
Ở sát phòng chữa cháy tầng 21, bọn họ nghe thấy tiếng rất rõ.
Giang Cảnh nhíu mày, cô đã đoán được là ai.
“Trời đất, cược lớn vậy sao? Tôi có phá sản không đây…”
Lục Toàn ôm chặt lấy túi hạt dưa. Đám hạt dưa này là hôm qua cô ấy tình cờ nhặt được trong góc, gom góp mới được ba túi.
“Ai da, chị Lục à, đừng có keo kiệt nữa, mau chia bài đi!”
Ván thứ nhất: Giang Cảnh làm địa chủ.
“Ba cây lẻ, mang một.”
“Tôi bắt cậu.”
“Bom đây, ha ha ha, tôi hết bài rồi.”
Giang Du và Lục Toàn cùng vỗ tay ăn mừng, trong khi Giang Cảnh thảm bại, mất hai gói hạt dưa.
Ván thứ hai: Lục Toàn làm địa chủ.
“Bài đẹp quá, nếu không ra ngay thì ba đôi hai dẫn ba, ha ha, vương tạc nè! Thắng mùa xuân luôn!”
Cô ấy cười đắc ý, quơ tay: “Mỗi người nộp ba túi hạt dưa cho tôi, nhanh lên nhanh lên!”
Buổi trưa hôm đó, vận may của Lục Toàn tốt đến mức kỳ lạ. Trước mặt cô ấy, đống hạt dưa chất thành núi nhỏ.
Giang Cảnh thì thảm hại, đống hạt dưa đem ra đã thua sạch, sau đó phải lấy mì gói ra gán nợ, một gói mì đổi ba túi hạt dưa…
Về sau, Hàn Sơ Hồng cũng không yên lòng chơi nữa, chỉ lo ngồi chỉ đạo Giang Du, thế là Giang Du mới gỡ gạc lại chút ít.
Cuối cùng, chỉ còn mỗi Giang Cảnh thua tới mức chẳng còn cả “qυầи ɭóŧ” thậm chí còn thua luôn một hộp lẩu tự sôi!
“Không thể tin được! Cả buổi trưa nay tôi không thắng nổi ván nào! Trước giờ thắng tiền bạc đều là tôi đấy!” Giang Cảnh gào lên đầy đau đớn.
“Ai da, Cảnh Cảnh, coi như cậu làm từ thiện đi mà, ha ha ha. Nhờ cậu mà chúng tôi có đồ ăn cho ba ngày luôn, ha ha…”
Lục Toàn cười đến mức không ngậm được miệng, đây chắc chắn là ngày vui nhất từ sau tận thế tới giờ.
Giang Du mắt tinh, cầm kính viễn vọng quan sát qua lớp tuyết, phát hiện dưới tầng có mấy cái xác đang nằm đó. Xem ra, thế giới bên ngoài bắt đầu loạn thật rồi.
“Thôi thôi, coi như tôi thiếu các cậu đi. Cơm tối cứ ăn luôn ở đây, ăn xong chơi tiếp!”
Giang Cảnh dứt khoát tuyên bố.
Bốn người, dưới tiết trời lạnh lẽo, cuối cùng vẫn quyết định ăn lẩu!
Giang Cảnh kéo Giang Du vào bếp phụ giúp. Danh nghĩa thì là “khách không nên động tay”, thực tế cô đang lén lấy thức ăn từ trong không gian ra.
Lục Toàn và Hàn Sơ Hồng thì tranh thủ ngắm nghía đống rau Giang Du trồng ngoài ban công.
Cải thìa đã lớn thành hình, mầm ớt cay cũng nhú lên, thậm chí rau thơm còn bắt đầu ra lá!
“Wow, soái ca, anh cũng trồng rau à?” Lục Toàn ngạc nhiên.
“Hôm nay tôi mới gieo nè.”
“Chỗ Giang Du này chắc trồng từ nửa tháng trước rồi.”
“Hay là… Tôi trộm ít rau thơm nhé? Anh nghĩ họ có phát hiện không?”
“Không ổn đâu…” Hàn Sơ Hồng lí nhí đáp.
Hai người vây quanh mấy thùng xốp ríu rít suốt nửa ngày, đến khi Giang Du gọi hai lần bảo họ vào ăn, bọn họ mới hoàn hồn.
Lúc quay lại, trên bàn đã bày kín đồ ăn, thậm chí còn có cả… Tôm hùm đất!
“Cảnh Cảnh, sao cậu biết mình đã thèm tôm hùm đất lâu rồi, ô ô ô, cậu đúng là hiểu mình quá mà…”
Lục Toàn vừa khóc vừa cười, cảm động đến mức muốn nhào lên ôm.
“Được rồi, mau ăn đi, không chút nữa để nguội đông cứng luôn đấy.”
Giang Cảnh giục.
Bốn người nhanh chóng lao vào nồi lẩu, vừa ăn vừa cười nói rôm rả, chẳng ai khách sáo với ai cả.
Khoảnh khắc đó, Giang Cảnh bỗng thấy lòng dâng lên một tia hy vọng: Nếu tận thế chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh dậy, bên cạnh vẫn còn những người bạn này thì tốt biết mấy.
“Giang Du, cậu có thể cho tôi ít rau thơm để ngâm mắm không? Tôi thèm lắm rồi! Tôi dùng mười túi hạt dưa đổi nhé!”
Lục Toàn, một con nghiện rau thơm chính hiệu, dù đã tận thế rồi vẫn không ngừng nhớ nhung món đó.
“Không cần hạt dưa đâu, lát nữa chị cứ mang đi, tôi trồng tận năm thùng mà.”
“Trời ơi, yêu cậu quá đi! Sau này cậu chính là em trai ruột của tôi!”
Lục Toàn cười toe toét.
Một bữa lẩu kéo dài tận hai tiếng, ăn xong họ lại lôi bài ra đánh tiếp, lần này đổi thành Hàn Sơ Hồng ngồi chơi thay Giang Du.
Lục Toàn cảm thấy vận đen đeo bám, túi hạt dưa của cô ấy càng lúc càng vơi.
Bỗng nhiên, Giang Cảnh làm động tác ra hiệu im lặng.
“Suỵt… Bên ngoài có người đang cạy cửa.”
Bốn người lập tức nín thở, rón rén đi đến cửa.
Ở sát phòng chữa cháy tầng 21, bọn họ nghe thấy tiếng rất rõ.
Giang Cảnh nhíu mày, cô đã đoán được là ai.
8
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
