TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 50: Kẻ có tiền có sức hút (2)

“Đã vậy...”

Cô thản nhiên nói: “Coi như cái tay này của anh là cái giá phải trả. Cút đi.”

Ba tên kia lập tức lăn lộn bò dậy, co giò chạy thục mạng xuống lầu.

“Chị ơi, sao chị lại thả bọn họ đi? Bọn họ còn…”

“Để chúng đi truyền tin cho chúng ta,”

Giang Cảnh cười nhạt. “Ít ra trong thời gian ngắn, sẽ chẳng ai dám bén mảng đến đây nữa.”

Sau này nếu thật sự lương thực cạn kiệt, sống chết tranh giành thì chưa biết chừng, nhưng lúc ấy, cô cũng sẽ không nhân nhượng thêm lần nào.

Vừa dứt lời, mấy người họ cũng chuẩn bị mạnh ai nấy về phòng nghỉ ngơi. Nhưng đúng lúc đó, trên không trung vang lên tiếng gầm rú dữ dội, mọi người vội vàng chạy ra cửa sổ nhìn.

Một chiếc trực thăng đang thả thang dây xuống, nhìn độ cao thì dường như đang đón người từ tầng 14.

“Đây là thiếu gia tiểu thư nhà ai vậy trời, tận thế còn gọi được trực thăng tới đón, đúng là nhà giàu chuẩn bị sẵn sàng hết rồi!”

Lục Toàn nhìn mà mắt muốn rớt ra, giọng nói đầy hâm mộ.

Cũng không trách cô ấy được. Nếu ba của cô ấy còn sống, có khi bây giờ cũng điều trực thăng tới đón cô như vậy…

“Lầu 14… Là thiếu gia nhà họ Cố.” Giang Cảnh lạnh nhạt lên tiếng.

Kiếp trước cô chưa từng nghe nói có chuyện trực thăng đến đón như vậy. Không biết nhân tố nào đã làm thay đổi quỹ đạo vận mệnh? Kiếp này, chẳng lẽ cả chính phủ cũng định thiết lập căn cứ sớm hơn?

Xem ra cần phải thường xuyên mở radio, cập nhật tin tức kịp thời. Nếu không, khi trận động đất tới sẽ rất khó xoay xở. Sống lại một đời, cô tuyệt đối không muốn chết vớ vẩn vì động đất nữa.

“Cố Nhị thiếu à? Vậy thì đúng rồi.”

Hàn Sơ Hồng gật gù. “Nhà họ không chỉ có tiền, mà anh cả hắn còn là Phó Thị trưởng. Chúng ta chỉ biết đứng đây mà hâm mộ thôi, đúng là kẻ có tiền thì ở đâu cũng có sức hút.”

Nhà họ Cố — đại gia giàu nức tiếng ở K thị. Trưởng tử bước chân vào chính trị.

Lục Toàn nhớ lại, trước kia ba cô cũng từng có chút qua lại với nhà họ Cố, chỉ tiếc sau này mối quan hệ ấy cũng nhạt dần.

“Được rồi.”

Giang Cảnh dặn dò: “Muộn rồi, ai về phòng nấy đi. Trời lạnh đấy.”

Hàn Sơ Hồng nhìn đồng hồ, đã gần sáng rồi.

Anh liếc nhìn hai cô gái, bộ dạng hoàn toàn không có vẻ gì là muốn ngủ. Thức khuya không phải thói quen tốt chút nào.

“Ối chà, soái ca còn biết quan tâm người ta nha~”

Lục Toàn cười trêu chọc, nhưng cũng vừa ngáp vừa lười biếng đi xuống lầu. Cả ngày hôm nay đúng là vất vả như “đánh địa chủ”, giờ mệt bã người.

Nhưng cô ấy vẫn chưa quên chiến lợi phẩm, hạt dưa mà Giang Cảnh đưa và còn lời hứa tặng rau thơm! Chỉ mới nghĩ tới hương thơm ấy thôi, nước miếng của cô ấy suýt rớt ra.

Về tới tầng 20, Lục Toàn hí hửng đem chậu rau thơm xếp cạnh những luống cải thìa mình tự trồng.

Bất ngờ phát hiện, chỉ mới hai ngày mà mầm cải thìa đã nhú lên xanh mướt.

Đúng là hạt giống thần tiên mà!

Mấy người trên lầu đang vui vẻ phơi phới.

Còn dưới lầu 17 thì hoàn toàn ngược lại, thảm hại vô cùng.

Hai tên kia vừa đỡ Phạm Trọng Sáng (tay phải bị trật khớp) lê về tới nơi, Lưu Nguyệt lập tức lao ra đón, vừa nhìn thấy tay hắn gãy, nước mắt lập tức tuôn như mưa…

“Đừng khóc! Tao đã bảo mày đừng khóc cơ mà!”

Một tiếng quát đột ngột vang lên khiến Lưu Nguyệt giật mình hoảng hốt.

Cô ta cảm nhận rõ ràng Phạm Trọng Sáng đã thay đổi, kiên nhẫn với cô ta ít đi rất nhiều, dù bề ngoài chưa biểu lộ gì rõ ràng.

Thật ra, từ ngày đầu tiên ba người họ đến đây, Lưu Nguyệt đã đem hết đồ ăn mình có ra chia sẻ.

Nhà cô ta ở nông thôn, ba mẹ thường gửi đồ khô từ quê lên như thịt muối, lạp xưởng và những loại thực phẩm dễ bảo quản.

Người quê vẫn giữ quan niệm: Trong nhà lúc nào cũng phải có đồ ăn thì mới yên tâm.

Vì vậy, lượng đồ ăn trong nhà cô ta vẫn luôn dồi dào ước chừng đủ cho bốn người ăn hơn một tháng.

Tối ngày đầu tiên, họ đã thống nhất Lưu Nguyệt ở phòng ngủ chính, còn ba người kia chia nhau hai phòng phụ.

Nhưng đến nửa đêm, Phạm Trọng Sáng lại tự ý chui vào giường cô ta.

Hai người tuy đã quen nhau hơn một năm, nhưng chưa từng thân mật quá giới hạn.

Tối hôm đó, Lưu Nguyệt bị bất ngờ đẩy ngả nửa người, cũng không phản kháng nhiều, chuyện cứ thế thuận theo tự nhiên mà xảy ra.

Phạm Trọng Sáng vì vết thương đau đến mức kêu rên liên tục.

Nhận ra tiếng mình quá lớn, hắn vội vàng xin lỗi: “Nguyệt Nguyệt, đừng khóc… Anh không cố ý, chỉ là… Thật sự đau quá… Em đừng để trong lòng.”

“Ừm… Em biết… Chỉ là…”

Cô ta tuy học ngành hộ lý, nhưng kỹ thuật nắn khớp thì chưa học tới.

Lúc này cũng chỉ có thể tra sách, rồi tạm thời cố định lại cánh tay cho hắn.

Thật sự chẳng còn cách nào khác…

7

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.