TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47: Không thể công khai thì âm thầm mà hành động (1)

“Cô… Cô định làm gì vậy, mọi người còn đang ở đây mà…”

Lưu Nhã Hinh lắp bắp, không còn chút tự tin nào, nhưng cô ta cũng không thể tiếp tục trốn tránh.

Lúc này, cô ta chỉ còn biết tỏ ra yếu đuối trước mặt người ngoài, mới mong níu kéo được sự thương hại từ đám đàn ông trong tòa nhà.

“Sao? Bạn trai cô… Chết thật rồi à?”

“Đừng có nói bậy! Thanh Ngôn vẫn ổn mà! Sao cô ác độc như vậy chứ? Nghĩ lại tôi còn từng coi cô là bạn thân nhất đấy!”

“Được rồi, các người cũng đừng giả vờ nữa, mau đi đi. Tôi sẽ không theo nhóm của các người đâu. Tốt nhất đừng có mò tới tầng 21.”

Giọng Giang Cảnh lạnh lùng, ánh mắt không hề mang theo chút cảm xúc nào, như thể chỉ đang nói lên một sự thật đơn giản.

Thế nhưng lời nói ấy lại ẩn chứa một áp lực vô hình, thứ khí thế đặc trưng của những người từng sống sót qua tận thế.

Trần Khắc Hằng vốn dĩ chỉ quen bắt nạt kẻ yếu. Nghe đồn tầng 21 chỉ có một cô gái nhỏ cùng một đống đồ ăn dư thừa, hắn mới nổi lòng tham, định lên chiếm đoạt.

Không ngờ lại gặp phải một gã đàn ông, khí thế còn dọa người hơn cả đám đói khổ ngoài kia.

Hắn lập tức muốn bỏ chạy, dù sao hôm trước trong siêu thị hắn cũng cướp được kha khá đồ, đủ ăn một thời gian.

“Đã vậy thì chúng tôi cũng không làm khó bạn học Giang nữa. Nếu sau này gặp khó khăn, cứ tìm đến chúng tôi nhé.”

“Yên tâm, sẽ không có ngày đó đâu.”

Mọi người thấy Trần Khắc Hằng đã rút lui, cũng chẳng cần nấn ná làm gì, vội vàng tản đi. Đặc biệt là Lưu Nhã Hinh, cô ta thậm chí không dám là người ở lại sau cùng.

Giang Cảnh trở về phòng, lấy bộ đàm ra liên lạc với Lục Toàn: “Toàn Toàn, vừa nãy có ai lên tầng 20 không?”

“À, không có ai cả. Tớ đang trồng rau mà. Đang dùng thùng xốp và hạt giống lần trước cậu cho đấy…”

Ban công phòng 2001 khá trống trải, Lục Toàn còn dựng thêm một cái bếp lò nhỏ trong phòng.

Tất nhiên, toàn bộ đồ dùng đều là Giang Cảnh chuẩn bị sẵn cho cô ấy. Lần trước, Lục Toàn còn mặt dày vác về hai bao mì gói, tự nhận là “thu hoạch miễn phí”.

Hiện tại cô ấy đã gieo trồng được bảy thùng xốp. Còn rau có sống nổi hay không thì phải trông vào số phận.

Dù sao nhìn cải trắng nhà Giang Cảnh lớn nhanh như thổi, cô ấy cũng đã bắt đầu mơ mộng tới chuyện ăn rau nhà trồng.

Nghe được câu trả lời đúng như dự đoán, Giang Cảnh gần như chắc chắn: Chính Lưu Nhã Hinh đã đâm sau lưng cô. Nếu không, sao bọn chúng lại nhắm thẳng tầng 21 mà không thèm ghé tầng 20?

“Buổi tối qua đây chơi Đấu Địa Chủ đi. Chán muốn chết rồi, chỗ mình ấm áp lắm.”

“Được, tớ sẽ lên ngay! Chiều nay có thể đánh bài rồi!”

Cuối cùng cũng có trò giải trí, mấy ngày nay đúng là chán đến mức không chịu nổi.

Lục Toàn lại leo lên tầng thượng, chất thêm hai thùng tuyết. Hết cách rồi, nhà cô ấy giờ chẳng còn thừa nước.

Tuyết thì không sạch cho lắm, nhưng ít nhất nhờ có mấy bình hóa lỏng để đun nấu, cũng tạm đủ để không chết khát.

Làm xong hết mọi việc, Lục Toàn ôm theo túi chườm nóng, lên tầng 21. Khi đi còn cẩn thận khóa kỹ cửa tầng 20, dù chẳng ai biết nơi đó còn người ở.

Ba tiếng gõ cửa: Một dài hai ngắn. Đúng như dự đoán, người mở cửa là Giang Du.

“Chị cậu lại bắt cậu làm trâu làm ngựa rồi hả…” Lục Toàn cười khúc khích.

“Làm gì có. Em tự nguyện mà.”

“Chứ cậu ngoài việc bám theo chị cậu thì còn biết làm gì khác đâu…”

“Thì tại tôi có chị ấy, biết sao giờ.”

“Được rồi, số cậu cũng tốt đấy. Mau mở cửa cho chị đây vào, lạnh chết đi được.”

Hai người vừa vào nhà đã rống lên vì lạnh, run rẩy mãi mới ấm lại được chút. Thời buổi này, không có lò sưởi thật sự rất thê thảm, dù rằng hầu hết mọi người đều phải chịu như vậy.

“Không phải các cậu vừa hay có ba người rồi sao? Gọi tớ lên làm gì?”

Ngồi xuống rồi, Lục Toàn mới nhớ ra tầng 21 còn có Hàn Sơ Hồng.

Giang Cảnh ngồi đối diện, trên tay cầm một chậu nho tươi mới hái từ không gian ra, từng quả căng mọng nước. Chỉ tiếc, nếu đem ra ngoài, chắc bị đông thành đá trong nháy mắt.

“Anh ta từ nhỏ sống ở nước ngoài, chẳng ai dạy nên không biết chơi đâu…” Giang Cảnh nói.

“Không thể nào, thời buổi này còn có người trong nước không biết chơi Đấu Địa Chủ à?”

Lục Toàn nhìn cô đầy nghi ngờ, rồi bật cười: “Cảnh Cảnh à, sau này cưới chồng nhớ tra kỹ quốc tịch trước nhé… Ha ha ha…”

Hàn Sơ Hồng từng nói muốn học hỏi một chút “tinh túy” vừa khéo khi Lục Toàn còn đang cười nhạo ầm ĩ thì Giang Du mở cửa, cho anh ta vào.

“Cười gì vậy chị Lục, khi ở ngoài cửa tôi đã nghe thấy tiếng cười như chửi rồi đấy…” Hàn Sơ Hồng chọc ghẹo.

“Nhóc con, không biết nói chuyện thì câm miệng cho tôi nhờ.” Lục Toàn liếc mắt.

“Ờ…” Hàn Sơ Hồng ngoan ngoãn ngậm miệng.

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.