0 chữ
Chương 4
Chương 4: Hết giận (2)
Mọi người vào phòng hát, ai nấy đều tìm chỗ ngồi rồi trò chuyện rôm rả với Lưu Nhã Hinh.
“Hinh Hinh, sao cậu không ngăn Giang Cảnh lại chứ? Một bàn đầy thức ăn như vậy, cô ta ăn sạch hết một mình, chắc cũng phải tốn vài nghìn tệ. Cậu không thấy xót à?”
“Đúng đấy! Nhà cậu có tiền cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống…”
Trong mắt đám bạn này, Giang Cảnh được ở khu chung cư cao cấp là nhờ học giỏi, còn Lưu Nhã Hinh thì do gia đình giàu có. Nhưng họ không biết rằng, sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
Nghe vậy, Lưu Nhã Hinh làm bộ hơi giận, dịu dàng nói: “Mọi người đừng nói thế! Cảnh Cảnh là bạn thân nhất của tớ, cô ấy ăn bao nhiêu tớ cũng vui lòng trả mà. Chỉ là lát nữa cô ấy tới, mọi người đừng bàn tán linh tinh nhé.”
“Cậu đúng là tốt bụng quá mức rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Lưu Nhã Hinh nghe nói vậy, trong lòng lại càng đắc ý. Đúng như cô ta dự đoán, Giang Cảnh không làm cô ta thất vọng.
Giang Cảnh dặn giám đốc mang lên mâm trái cây đắt nhất và vài chai rượu hảo hạng, nói có một vị tiểu thư trong phòng muốn mời khách.
Mọi người tưởng Lưu Nhã Hinh gọi nên chẳng khách sáo, ăn uống nhiệt tình.
Mà Lưu Nhã Hinh thì chỉ nghĩ đơn giản, Giang Cảnh vẫn như trước, ngu ngốc lo liệu mọi thứ tốt nhất cho cô ta.
Vì thế, cô ta cũng cứ thuận nước đẩy thuyền, vui vẻ tận hưởng.
Bọn họ chơi đến bốn, năm tiếng, lúc này Lưu Nhã Hinh mới nhận ra Giang Cảnh vẫn chưa quay lại, bèn nhắn tin cho cô.
“Cảnh Cảnh, cậu đi đâu thế? Sao còn chưa quay lại?”
Nhận được tin nhắn, Giang Cảnh đang vò đầu bứt tai lập danh sách vật dụng cần thiết cho ngày tận thế.
Dù sao cũng được sống lại một lần, cô tuyệt đối không thể chết thảm như kiếp trước, nhất định phải chuẩn bị chu đáo.
Lúc này, cô chẳng còn tâm trạng để quan tâm Lưu Nhã Hinh nữa.
Dù sao cô ta lừa gạt tiền của cô cũng không chỉ một hai lần, số tiền này so với những gì đã mất vẫn chưa là gì.
Nghĩ vậy, cô thản nhiên lờ đi tin nhắn, không buồn trả lời.
Cuối cùng, đám bạn hát chán chê cũng lục tục rời đi. Nhưng vừa đến cửa lớn, giám đốc nhà hàng đột nhiên chặn họ lại.
“Mấy vị, ai sẽ thanh toán hóa đơn ạ?”
Lưu Nhã Hinh sững người, Giang Cảnh không thanh toán trước khi đi sao? Cô ta cố nén căng thẳng, hỏi dò: “Xin hỏi, tổng chi phí đêm nay là bao nhiêu?”
Giám đốc bấm máy tính một lúc rồi đáp:“ Vì nể mặt Giang tiểu thư, chúng tôi đã giảm giá 20%. Tổng cộng là 30.000 tệ. Xin hỏi quý khách muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”
Mọi người nghe xong thì rộ lên nghi ngờ.
“Giang tiểu thư? Vị Giang tiểu thư nào? Chẳng lẽ là Giang Cảnh sao? Cô ta có thể khiến nhà hàng giảm giá 20%? Chuyện gì thế này? Nữ thần không phải nói cô ta là sinh viên nghèo sao?”
Giám đốc chỉ cười mà không nói thêm gì.
Lưu Nhã Hinh bắt đầu hoảng loạn, liên tục gọi điện cho Giang Cảnh, nhưng bên kia đã tắt máy từ lâu.
Giờ phút này, cô ta hoàn toàn luống cuống. 30.000 tệ! Cô ta tuyệt đối không có nổi số tiền này.
Thực tế, gia đình cô ta nghèo rớt mồng tơi.
Sinh hoạt phí hàng ngày đều là lừa gạt từ Giang Cảnh, ăn uống cũng toàn bám cô ấy. Lúc này, ngay cả 300 tệ cô ta còn chẳng có, chứ đừng nói tới 30.000 tệ!
Mọi người dần dần thấy kỳ lạ.
“Khoan đã, chẳng phải Lưu Nhã Hinh rất giàu sao? Sao ngay cả 30.000 tệ cũng không trả nổi?”
“Trước giờ cô ta chi tiêu rất phóng khoáng mà? Nhà cô ta không lẽ phá sản rồi?”
Cả đám bắt đầu xì xào bàn tán. Lưu Nhã Hinh càng hoảng hơn, nhưng vẫn không ngừng gọi cho Giang Cảnh. Tiếc rằng, đầu bên kia không có ai bắt máy.
Cô ta biết nếu cứ kéo dài, hình tượng hoàn mỹ mà cô ta dày công xây dựng sẽ sụp đổ hoàn toàn. Lưu Nhã Hinh cắn răng, đành gửi tin nhắn cầu cứu Ngô Thanh Ngôn.
Chỉ một lát sau, trước khi tình hình trở nên mất kiểm soát, Ngô Thanh Ngôn đã đến. Nhưng khi nghe nói hóa đơn lên đến 30.000 tệ, sắc mặt hắn lập tức đen thui.
“Nhã Nhã, mấy người gọi đồ ăn kiểu gì mà hết tận 30.000 tệ? Không phải nhà hàng lừa các cậu đấy chứ?”
Ngô Thanh Ngôn mỗi tháng chỉ có 20.000 tệ tiền tiêu vặt. Hắn chi tiêu khá thoáng, sau một tháng cũng chẳng dư lại bao nhiêu. Giờ bảo lấy ngay 30.000 tệ ra thì thật sự quá khó.
Giám đốc nghe vậy, vội lấy hóa đơn ra, giọng điềm tĩnh: “Tiên sinh, nhà hàng chúng tôi niêm yết giá rất rõ ràng, tuyệt đối không có chuyện nâng giá cắt cổ khách.”
Ngô Thanh Ngôn đành cắn răng quẹt thẻ tín dụng.
Trước giờ hắn không thích dùng thẻ tín dụng, luôn cảm thấy tiêu tiền không phải của mình thì không yên tâm. Nhưng hôm nay không còn lựa chọn nào khác.
Những người bạn học xung quanh thấy “giáo thảo” Ngô Thanh Ngôn không nói hai lời đã trả tiền thì lập tức trầm trồ.
“Oa, quả nhiên là trời sinh một đôi mà!”
“Giáo hoa và giáo thảo đúng là không thể tách rời.”
“Ghen tị quá!”
Nhưng cũng có vài tiếng châm chọc vang lên: “Bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì vậy? Lén lút yêu nhau sao?”
“Đây mà cũng gọi là giáo hoa à? Cười chết mất!”
“Ha! 30.000 tệ mà cũng phải nhờ người khác trả giúp, còn dám vỗ ngực xưng là phú nhị đại?”
“Hinh Hinh, sao cậu không ngăn Giang Cảnh lại chứ? Một bàn đầy thức ăn như vậy, cô ta ăn sạch hết một mình, chắc cũng phải tốn vài nghìn tệ. Cậu không thấy xót à?”
“Đúng đấy! Nhà cậu có tiền cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống…”
Trong mắt đám bạn này, Giang Cảnh được ở khu chung cư cao cấp là nhờ học giỏi, còn Lưu Nhã Hinh thì do gia đình giàu có. Nhưng họ không biết rằng, sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
Nghe vậy, Lưu Nhã Hinh làm bộ hơi giận, dịu dàng nói: “Mọi người đừng nói thế! Cảnh Cảnh là bạn thân nhất của tớ, cô ấy ăn bao nhiêu tớ cũng vui lòng trả mà. Chỉ là lát nữa cô ấy tới, mọi người đừng bàn tán linh tinh nhé.”
“Cậu đúng là tốt bụng quá mức rồi!”
Lưu Nhã Hinh nghe nói vậy, trong lòng lại càng đắc ý. Đúng như cô ta dự đoán, Giang Cảnh không làm cô ta thất vọng.
Giang Cảnh dặn giám đốc mang lên mâm trái cây đắt nhất và vài chai rượu hảo hạng, nói có một vị tiểu thư trong phòng muốn mời khách.
Mọi người tưởng Lưu Nhã Hinh gọi nên chẳng khách sáo, ăn uống nhiệt tình.
Mà Lưu Nhã Hinh thì chỉ nghĩ đơn giản, Giang Cảnh vẫn như trước, ngu ngốc lo liệu mọi thứ tốt nhất cho cô ta.
Vì thế, cô ta cũng cứ thuận nước đẩy thuyền, vui vẻ tận hưởng.
Bọn họ chơi đến bốn, năm tiếng, lúc này Lưu Nhã Hinh mới nhận ra Giang Cảnh vẫn chưa quay lại, bèn nhắn tin cho cô.
“Cảnh Cảnh, cậu đi đâu thế? Sao còn chưa quay lại?”
Nhận được tin nhắn, Giang Cảnh đang vò đầu bứt tai lập danh sách vật dụng cần thiết cho ngày tận thế.
Lúc này, cô chẳng còn tâm trạng để quan tâm Lưu Nhã Hinh nữa.
Dù sao cô ta lừa gạt tiền của cô cũng không chỉ một hai lần, số tiền này so với những gì đã mất vẫn chưa là gì.
Nghĩ vậy, cô thản nhiên lờ đi tin nhắn, không buồn trả lời.
Cuối cùng, đám bạn hát chán chê cũng lục tục rời đi. Nhưng vừa đến cửa lớn, giám đốc nhà hàng đột nhiên chặn họ lại.
“Mấy vị, ai sẽ thanh toán hóa đơn ạ?”
Lưu Nhã Hinh sững người, Giang Cảnh không thanh toán trước khi đi sao? Cô ta cố nén căng thẳng, hỏi dò: “Xin hỏi, tổng chi phí đêm nay là bao nhiêu?”
Giám đốc bấm máy tính một lúc rồi đáp:“ Vì nể mặt Giang tiểu thư, chúng tôi đã giảm giá 20%. Tổng cộng là 30.000 tệ. Xin hỏi quý khách muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”
“Giang tiểu thư? Vị Giang tiểu thư nào? Chẳng lẽ là Giang Cảnh sao? Cô ta có thể khiến nhà hàng giảm giá 20%? Chuyện gì thế này? Nữ thần không phải nói cô ta là sinh viên nghèo sao?”
Giám đốc chỉ cười mà không nói thêm gì.
Lưu Nhã Hinh bắt đầu hoảng loạn, liên tục gọi điện cho Giang Cảnh, nhưng bên kia đã tắt máy từ lâu.
Giờ phút này, cô ta hoàn toàn luống cuống. 30.000 tệ! Cô ta tuyệt đối không có nổi số tiền này.
Thực tế, gia đình cô ta nghèo rớt mồng tơi.
Sinh hoạt phí hàng ngày đều là lừa gạt từ Giang Cảnh, ăn uống cũng toàn bám cô ấy. Lúc này, ngay cả 300 tệ cô ta còn chẳng có, chứ đừng nói tới 30.000 tệ!
Mọi người dần dần thấy kỳ lạ.
“Khoan đã, chẳng phải Lưu Nhã Hinh rất giàu sao? Sao ngay cả 30.000 tệ cũng không trả nổi?”
“Trước giờ cô ta chi tiêu rất phóng khoáng mà? Nhà cô ta không lẽ phá sản rồi?”
Cả đám bắt đầu xì xào bàn tán. Lưu Nhã Hinh càng hoảng hơn, nhưng vẫn không ngừng gọi cho Giang Cảnh. Tiếc rằng, đầu bên kia không có ai bắt máy.
Cô ta biết nếu cứ kéo dài, hình tượng hoàn mỹ mà cô ta dày công xây dựng sẽ sụp đổ hoàn toàn. Lưu Nhã Hinh cắn răng, đành gửi tin nhắn cầu cứu Ngô Thanh Ngôn.
Chỉ một lát sau, trước khi tình hình trở nên mất kiểm soát, Ngô Thanh Ngôn đã đến. Nhưng khi nghe nói hóa đơn lên đến 30.000 tệ, sắc mặt hắn lập tức đen thui.
“Nhã Nhã, mấy người gọi đồ ăn kiểu gì mà hết tận 30.000 tệ? Không phải nhà hàng lừa các cậu đấy chứ?”
Ngô Thanh Ngôn mỗi tháng chỉ có 20.000 tệ tiền tiêu vặt. Hắn chi tiêu khá thoáng, sau một tháng cũng chẳng dư lại bao nhiêu. Giờ bảo lấy ngay 30.000 tệ ra thì thật sự quá khó.
Giám đốc nghe vậy, vội lấy hóa đơn ra, giọng điềm tĩnh: “Tiên sinh, nhà hàng chúng tôi niêm yết giá rất rõ ràng, tuyệt đối không có chuyện nâng giá cắt cổ khách.”
Ngô Thanh Ngôn đành cắn răng quẹt thẻ tín dụng.
Trước giờ hắn không thích dùng thẻ tín dụng, luôn cảm thấy tiêu tiền không phải của mình thì không yên tâm. Nhưng hôm nay không còn lựa chọn nào khác.
Những người bạn học xung quanh thấy “giáo thảo” Ngô Thanh Ngôn không nói hai lời đã trả tiền thì lập tức trầm trồ.
“Oa, quả nhiên là trời sinh một đôi mà!”
“Giáo hoa và giáo thảo đúng là không thể tách rời.”
“Ghen tị quá!”
Nhưng cũng có vài tiếng châm chọc vang lên: “Bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì vậy? Lén lút yêu nhau sao?”
“Đây mà cũng gọi là giáo hoa à? Cười chết mất!”
“Ha! 30.000 tệ mà cũng phải nhờ người khác trả giúp, còn dám vỗ ngực xưng là phú nhị đại?”
6
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
