0 chữ
Chương 3
Chương 3: Hết giận (1)
Giang Cảnh lái chiếc Porsche 718 của mình đến cửa Giang Nam.
Tổng giám đốc của Giang Nam đã sớm quen biết cô - một tiểu thư nhà giàu chính hiệu, vừa ngốc nghếch lại lắm tiền.
Cô nạp hơn hai triệu vào thẻ VIP ở đây mà chẳng mảy may suy nghĩ.
Vừa thấy Giang Cảnh, tổng giám đốc lập tức dẫn cô đến phòng của Lưu Nhã Hinh.
Có thể thấy, ngoài chính Giang Cảnh ra, ai cũng biết cô là người vung tiền không chớp mắt.
Khi bước vào, Giang Cảnh phát hiện bọn họ đã bắt đầu ăn từ lúc nào, chẳng ai có ý định đợi cô. Cô lặng lẽ đếm thử, ồ, tận mười sáu người.
Giang Cảnh nhìn lướt qua bàn ăn, thấy đồ ăn tuy không quá xa hoa, nhưng với mười mấy người mà có đến khoảng ba mươi món thì cũng không ít. Tính theo giá cả của Giang Nam, bữa tiệc này ít nhất cũng phải tám, chín nghìn tệ.
Thấy Giang Cảnh đến, Lưu Nhã Hinh lập tức bước lên đón, cười nói: “Cảnh Cảnh, cậu đến rồi! Nhưng bọn tớ đói quá nên ăn trước, không đợi cậu, cậu không giận chứ?”
Giang Cảnh mỉm cười xua tay: “Đương nhiên là không rồi, cậu là bạn thân nhất của tớ mà. Chỉ là nhiều người thế này, sao gọi ít đồ ăn vậy?”
Cô quay sang giám đốc nhà hàng, giọng điệu tự nhiên như đang sai bảo người hầu: “Mau mang thực đơn ra đây! Đúng rồi, đĩa cua hoàng đế này gọi thêm hai phần nữa. Còn chai rượu vang kia, 3.000 tệ một chai đúng không? Không sao, mang lên ba chai đi. Với cả, đem hết các món đặc trưng của nhà hàng lên một lượt luôn.”
Giám đốc nhà hàng mừng rỡ ra mặt, vội vàng sai nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Trong nhóm bạn có người nhìn Giang Cảnh chằm chằm.
Hôm nay trông cô khác hẳn ngày thường, nhưng lại không rõ khác ở điểm nào.
Trước đây, cô lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau Lưu Nhã Hinh, rụt rè, khép nép, chẳng khác gì một con bé chưa hiểu chuyện đời.
Vậy mà hôm nay, cô vung tay gọi một loạt món ăn đắt đỏ.
Nhiều người thầm lo lắng không biết Lưu Nhã Hinh có đủ tiền trả không, nhưng thấy cô ta vẫn ung dung, chẳng có vẻ gì là hoảng sợ, họ mới yên tâm mà tiếp tục ăn uống.
Dù sao thì Giang Nam cũng không phải nơi mà sinh viên bình thường có thể tiêu xài thoải mái.
Lưu Nhã Hinh đã để ý thấy sự khác lạ của Giang Cảnh từ lúc cô bước vào.
Bình thường cô toàn mặc gì thấy vừa mắt thì mặc, nhưng hôm nay lại diện váy, còn phối thêm mũ và khăn lụa cẩn thận.
Chiếc váy này, nếu cô ta nhớ không lầm, là quà sinh nhật năm nào đó của Giang Cảnh, được một người bạn cũ của ông ngoại đặt may riêng từ nước ngoài.
Rất nhanh, đồ ăn được dọn lên.
Giang Cảnh cũng chẳng buồn giữ hình tượng. Dù sao cô cũng đã chịu đói suốt năm năm trời, giờ phút này chỉ muốn ăn thật đã.
Cô bưng ngay một đĩa cua lớn, bắt đầu bóc vỏ. Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người xung quanh không khỏi bàn tán xôn xao.
“Giang Cảnh này chắc cả trăm năm rồi chưa được ăn cơm hay sao ấy. Vớ được cơ hội Lưu Nhã Hinh mời khách là vồ lấy ngay, thật chẳng có chút phép tắc gì cả.”
“Đúng thế, ăn uống như vậy ai mà dám động đũa chứ. Nhã Hinh cũng hiền thật, chẳng nói gì cả…”
“Thật không hiểu sao nữ thần như Nhã Hinh lại có một cô bạn thân như thế này.”
Lưu Nhã Hinh nghe những lời bàn tán xung quanh nhưng cũng không dám lên tiếng, sợ mọi người nhận ra điều gì bất thường.
Cô chỉ có thể im lặng nhìn Giang Cảnh ăn sạch thức ăn trên bàn như gió cuốn mây tan.
Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã vào bụng hết một mình Giang Cảnh. Lúc này, cô mới cảm thấy hơi no, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt khó lường của Lưu Nhã Hinh.
“Ngại quá nha, Hinh Hinh. Dạo này tớ bận sửa luận văn nên toàn ăn không đủ no, nên hôm nay mới ăn hơi nhiều một chút. Mọi người không để ý chứ?”
Vừa nói, Giang Cảnh vừa làm bộ ngượng ngùng, liếc nhìn các bạn học xung quanh. Nhưng thấy ánh mắt họ toàn vẻ chán ghét, cô cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
“À, nếu mọi người chưa ăn no thì gọi thêm một phần nữa nhé.”
Nói xong, cô vẫy giám đốc nhà hàng đến, cầm thực đơn gọi lại y hệt lúc nãy một lượt nữa. Sau đó, cô thản nhiên ngồi xuống, lướt điện thoại, không để ý đến ai.
Đợi đến khi bọn họ ăn xong, Giang Cảnh lại gọi giám đốc chuẩn bị một phòng hát lớn nhất.
Cô đứng dậy, quay sang Lưu Nhã Hinh: “Hinh Hinh, chẳng phải cậu nói muốn mời mọi người đi hát sao? Tớ ra ngoài một lát nhé.”
Lưu Nhã Hinh còn tưởng Giang Cảnh như mọi khi, lại lén đi thanh toán giúp cô ta, nên cũng không để tâm. Cô đứng dậy, vui vẻ dẫn bạn vào phòng hát.
Tổng giám đốc của Giang Nam đã sớm quen biết cô - một tiểu thư nhà giàu chính hiệu, vừa ngốc nghếch lại lắm tiền.
Cô nạp hơn hai triệu vào thẻ VIP ở đây mà chẳng mảy may suy nghĩ.
Vừa thấy Giang Cảnh, tổng giám đốc lập tức dẫn cô đến phòng của Lưu Nhã Hinh.
Có thể thấy, ngoài chính Giang Cảnh ra, ai cũng biết cô là người vung tiền không chớp mắt.
Khi bước vào, Giang Cảnh phát hiện bọn họ đã bắt đầu ăn từ lúc nào, chẳng ai có ý định đợi cô. Cô lặng lẽ đếm thử, ồ, tận mười sáu người.
Giang Cảnh nhìn lướt qua bàn ăn, thấy đồ ăn tuy không quá xa hoa, nhưng với mười mấy người mà có đến khoảng ba mươi món thì cũng không ít. Tính theo giá cả của Giang Nam, bữa tiệc này ít nhất cũng phải tám, chín nghìn tệ.
Giang Cảnh mỉm cười xua tay: “Đương nhiên là không rồi, cậu là bạn thân nhất của tớ mà. Chỉ là nhiều người thế này, sao gọi ít đồ ăn vậy?”
Cô quay sang giám đốc nhà hàng, giọng điệu tự nhiên như đang sai bảo người hầu: “Mau mang thực đơn ra đây! Đúng rồi, đĩa cua hoàng đế này gọi thêm hai phần nữa. Còn chai rượu vang kia, 3.000 tệ một chai đúng không? Không sao, mang lên ba chai đi. Với cả, đem hết các món đặc trưng của nhà hàng lên một lượt luôn.”
Giám đốc nhà hàng mừng rỡ ra mặt, vội vàng sai nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Trong nhóm bạn có người nhìn Giang Cảnh chằm chằm.
Hôm nay trông cô khác hẳn ngày thường, nhưng lại không rõ khác ở điểm nào.
Vậy mà hôm nay, cô vung tay gọi một loạt món ăn đắt đỏ.
Nhiều người thầm lo lắng không biết Lưu Nhã Hinh có đủ tiền trả không, nhưng thấy cô ta vẫn ung dung, chẳng có vẻ gì là hoảng sợ, họ mới yên tâm mà tiếp tục ăn uống.
Dù sao thì Giang Nam cũng không phải nơi mà sinh viên bình thường có thể tiêu xài thoải mái.
Lưu Nhã Hinh đã để ý thấy sự khác lạ của Giang Cảnh từ lúc cô bước vào.
Bình thường cô toàn mặc gì thấy vừa mắt thì mặc, nhưng hôm nay lại diện váy, còn phối thêm mũ và khăn lụa cẩn thận.
Chiếc váy này, nếu cô ta nhớ không lầm, là quà sinh nhật năm nào đó của Giang Cảnh, được một người bạn cũ của ông ngoại đặt may riêng từ nước ngoài.
Giang Cảnh cũng chẳng buồn giữ hình tượng. Dù sao cô cũng đã chịu đói suốt năm năm trời, giờ phút này chỉ muốn ăn thật đã.
Cô bưng ngay một đĩa cua lớn, bắt đầu bóc vỏ. Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người xung quanh không khỏi bàn tán xôn xao.
“Giang Cảnh này chắc cả trăm năm rồi chưa được ăn cơm hay sao ấy. Vớ được cơ hội Lưu Nhã Hinh mời khách là vồ lấy ngay, thật chẳng có chút phép tắc gì cả.”
“Đúng thế, ăn uống như vậy ai mà dám động đũa chứ. Nhã Hinh cũng hiền thật, chẳng nói gì cả…”
“Thật không hiểu sao nữ thần như Nhã Hinh lại có một cô bạn thân như thế này.”
Lưu Nhã Hinh nghe những lời bàn tán xung quanh nhưng cũng không dám lên tiếng, sợ mọi người nhận ra điều gì bất thường.
Cô chỉ có thể im lặng nhìn Giang Cảnh ăn sạch thức ăn trên bàn như gió cuốn mây tan.
Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã vào bụng hết một mình Giang Cảnh. Lúc này, cô mới cảm thấy hơi no, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt khó lường của Lưu Nhã Hinh.
“Ngại quá nha, Hinh Hinh. Dạo này tớ bận sửa luận văn nên toàn ăn không đủ no, nên hôm nay mới ăn hơi nhiều một chút. Mọi người không để ý chứ?”
Vừa nói, Giang Cảnh vừa làm bộ ngượng ngùng, liếc nhìn các bạn học xung quanh. Nhưng thấy ánh mắt họ toàn vẻ chán ghét, cô cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
“À, nếu mọi người chưa ăn no thì gọi thêm một phần nữa nhé.”
Nói xong, cô vẫy giám đốc nhà hàng đến, cầm thực đơn gọi lại y hệt lúc nãy một lượt nữa. Sau đó, cô thản nhiên ngồi xuống, lướt điện thoại, không để ý đến ai.
Đợi đến khi bọn họ ăn xong, Giang Cảnh lại gọi giám đốc chuẩn bị một phòng hát lớn nhất.
Cô đứng dậy, quay sang Lưu Nhã Hinh: “Hinh Hinh, chẳng phải cậu nói muốn mời mọi người đi hát sao? Tớ ra ngoài một lát nhé.”
Lưu Nhã Hinh còn tưởng Giang Cảnh như mọi khi, lại lén đi thanh toán giúp cô ta, nên cũng không để tâm. Cô đứng dậy, vui vẻ dẫn bạn vào phòng hát.
8
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
