0 chữ
Chương 5
Chương 5: Không gian (1)
Giang Cảnh mơ màng ngủ mê mệt suốt một thời gian dài.
Khi mở mắt ra, trời vẫn còn tối đen. Không đúng, có lẽ là trời chưa sáng.
Cô lần mò lấy điện thoại xem giờ, đã hai giờ sáng. Trên màn hình hiển thị hơn mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Lưu Nhã Hinh.
Giang Cảnh lúc này thật sự bực bội. Rõ ràng kiếp trước cô đã phải chịu đựng tận thế một lần, vì sao ông trời còn bắt cô trải qua thêm lần nữa?
Dù có tiền đi chăng nữa, lương thực dự trữ cũng không thể đủ để duy trì suốt năm, sáu năm được!
Giống nhau đều là trọng sinh, tại sao cô lại không có không gian như nữ chính trong tiểu thuyết chứ?
Vừa nghĩ đến đây, trong đầu Giang Cảnh bỗng vang lên một âm thanh: [Đinh, trói định thành công.]
Cô còn chưa kịp kinh ngạc thì đã cảm thấy một lực hút mạnh mẽ kéo mình vào một không gian xa lạ.
Do mất thăng bằng, Giang Cảnh ngã sõng soài xuống đất.
Cô lồm cồm bò dậy, phủi phủi bụi trên người, rồi đưa mắt nhìn xung quanh, trước mắt là một khu biệt thự nhỏ.
Cô chậm rãi bước vào trong. Căn biệt thự này không lớn lắm, khoảng chừng 70 mét vuông, chỉ có hai tầng.
Tầng một chỉ có hai phòng, cửa dường như không khóa, bên trong còn có một cỗ máy kỳ lạ, trên thân máy có hai khe hở, một ở phía trên, một ở phía dưới.
Nhưng cô cũng không tò mò nhiều. Năm năm sinh tồn giữa mạt thế đã dạy cho cô một bài học, sự tò mò có thể gϊếŧ chết một con mèo. Vì thế, cô nhanh chóng đi lên tầng hai.
Trong phòng khách tầng hai có một màn hình điện tử trông rất hiện đại.
Khi cô vừa đến gần, màn hình bỗng sáng lên, một hình ảnh hư ảo xuất hiện một con thỏ nhỏ trông như ảo ảnh hiện lên trên màn hình.
[Chủ nhân, xin chào! Tôi là quản gia không gian của người.]
Giang Cảnh sững sờ. Cô… có không gian thật sao?
Cô nghi hoặc nên lên tiếng hỏi: “Thỏ con, có thể cho tôi biết cậu từ đâu ra không? Không gian này rốt cuộc có tác dụng gì?”
[Chủ nhân, tôi đã lang thang suốt năm năm ở thế giới này mới tìm được cô. Tinh cầu của chúng tôi nghe nói Lam Tinh bị vũ trụ trừng phạt, không đành lòng khoanh tay đứng nhìn, vì thế đã thả xuống một số quản gia không gian, tìm kiếm người có thể phù hợp với mình.]
“Một số? Vậy có nghĩa là còn người khác cũng có hệ thống sao?”
Vừa dứt lời, Giang Cảnh lập tức cảm thấy có gì đó sai sai. Hình như đây không phải điều cô nên quan tâm trước tiên.
Cô vội vàng hỏi: “Thỏ con, vì sao Lam Tinh của chúng tôi lại bị trừng phạt? Chúng tôi đã làm gì sai sao?”
[À… cái này tôi cũng không rõ lắm. Nghe nói là do các cô phá hủy môi trường quá nghiêm trọng. Tầng ozon gần như đã bị phá hỏng hoàn toàn. Dù vũ trụ không ra tay thì các cô cũng tự tìm đường chết thôi…]
“Vậy cậu có biết sắp tới sẽ có những thảm họa gì không?”
Kiếp trước, Giang Cảnh chỉ vừa trải qua một trận động đất liền bỏ mạng, chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện đã kết thúc.
Giờ đây, cô cũng không chắc sau động đất còn có thảm họa nào khác hay không…
[Cái này… cái này tôi cũng không biết…]
“Cậu đúng là vô dụng quá đi…”
Nghe xong, thỏ con lập tức nhảy dựng lên, vội vàng giải thích: [Không phải đâu! Hệ thống không gian của tinh cầu chúng tôi chủ yếu có công năng lưu trữ vô hạn. Cô còn nhớ hai căn phòng dưới tầng một không? Đừng thấy chúng nhỏ bé như vậy, khi cô mở cửa ra sẽ phát hiện bên trong là cả một không gian khác!]
[Hai căn phòng đó, một phòng dùng để trữ vật và bảo quản thực phẩm tươi. Dù cô có để đồ trong đó bao lâu đi nữa, khi lấy ra vẫn giữ nguyên trạng thái như lúc ban đầu, đây chính là không gian trữ vật vô hạn.]
[Phòng còn lại là khu vực chăn nuôi. Động vật được nuôi ở đó sẽ không bị bệnh, hơn nữa khi thể chất của cô được cải thiện, còn có thể kích hoạt chế độ nuôi dưỡng tự động. Nhưng hiện tại, thể chất của cô quá kém nên chưa thể khai phá hết tất cả chức năng của không gian.]
Khi mở mắt ra, trời vẫn còn tối đen. Không đúng, có lẽ là trời chưa sáng.
Cô lần mò lấy điện thoại xem giờ, đã hai giờ sáng. Trên màn hình hiển thị hơn mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Lưu Nhã Hinh.
Giang Cảnh lúc này thật sự bực bội. Rõ ràng kiếp trước cô đã phải chịu đựng tận thế một lần, vì sao ông trời còn bắt cô trải qua thêm lần nữa?
Dù có tiền đi chăng nữa, lương thực dự trữ cũng không thể đủ để duy trì suốt năm, sáu năm được!
Giống nhau đều là trọng sinh, tại sao cô lại không có không gian như nữ chính trong tiểu thuyết chứ?
Vừa nghĩ đến đây, trong đầu Giang Cảnh bỗng vang lên một âm thanh: [Đinh, trói định thành công.]
Cô còn chưa kịp kinh ngạc thì đã cảm thấy một lực hút mạnh mẽ kéo mình vào một không gian xa lạ.
Cô lồm cồm bò dậy, phủi phủi bụi trên người, rồi đưa mắt nhìn xung quanh, trước mắt là một khu biệt thự nhỏ.
Cô chậm rãi bước vào trong. Căn biệt thự này không lớn lắm, khoảng chừng 70 mét vuông, chỉ có hai tầng.
Tầng một chỉ có hai phòng, cửa dường như không khóa, bên trong còn có một cỗ máy kỳ lạ, trên thân máy có hai khe hở, một ở phía trên, một ở phía dưới.
Nhưng cô cũng không tò mò nhiều. Năm năm sinh tồn giữa mạt thế đã dạy cho cô một bài học, sự tò mò có thể gϊếŧ chết một con mèo. Vì thế, cô nhanh chóng đi lên tầng hai.
Trong phòng khách tầng hai có một màn hình điện tử trông rất hiện đại.
Khi cô vừa đến gần, màn hình bỗng sáng lên, một hình ảnh hư ảo xuất hiện một con thỏ nhỏ trông như ảo ảnh hiện lên trên màn hình.
Giang Cảnh sững sờ. Cô… có không gian thật sao?
Cô nghi hoặc nên lên tiếng hỏi: “Thỏ con, có thể cho tôi biết cậu từ đâu ra không? Không gian này rốt cuộc có tác dụng gì?”
[Chủ nhân, tôi đã lang thang suốt năm năm ở thế giới này mới tìm được cô. Tinh cầu của chúng tôi nghe nói Lam Tinh bị vũ trụ trừng phạt, không đành lòng khoanh tay đứng nhìn, vì thế đã thả xuống một số quản gia không gian, tìm kiếm người có thể phù hợp với mình.]
“Một số? Vậy có nghĩa là còn người khác cũng có hệ thống sao?”
Vừa dứt lời, Giang Cảnh lập tức cảm thấy có gì đó sai sai. Hình như đây không phải điều cô nên quan tâm trước tiên.
Cô vội vàng hỏi: “Thỏ con, vì sao Lam Tinh của chúng tôi lại bị trừng phạt? Chúng tôi đã làm gì sai sao?”
“Vậy cậu có biết sắp tới sẽ có những thảm họa gì không?”
Kiếp trước, Giang Cảnh chỉ vừa trải qua một trận động đất liền bỏ mạng, chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện đã kết thúc.
Giờ đây, cô cũng không chắc sau động đất còn có thảm họa nào khác hay không…
[Cái này… cái này tôi cũng không biết…]
“Cậu đúng là vô dụng quá đi…”
Nghe xong, thỏ con lập tức nhảy dựng lên, vội vàng giải thích: [Không phải đâu! Hệ thống không gian của tinh cầu chúng tôi chủ yếu có công năng lưu trữ vô hạn. Cô còn nhớ hai căn phòng dưới tầng một không? Đừng thấy chúng nhỏ bé như vậy, khi cô mở cửa ra sẽ phát hiện bên trong là cả một không gian khác!]
[Hai căn phòng đó, một phòng dùng để trữ vật và bảo quản thực phẩm tươi. Dù cô có để đồ trong đó bao lâu đi nữa, khi lấy ra vẫn giữ nguyên trạng thái như lúc ban đầu, đây chính là không gian trữ vật vô hạn.]
[Phòng còn lại là khu vực chăn nuôi. Động vật được nuôi ở đó sẽ không bị bệnh, hơn nữa khi thể chất của cô được cải thiện, còn có thể kích hoạt chế độ nuôi dưỡng tự động. Nhưng hiện tại, thể chất của cô quá kém nên chưa thể khai phá hết tất cả chức năng của không gian.]
6
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
