TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38 Chìa khóa vạn năng (2)

Tại tầng sáu của khách sạn, một gia đình ba người ban đầu còn cố gắng giữ khoảng cách, không muốn ngủ chung.

Nhưng nửa đêm lạnh quá không chịu nổi, rốt cuộc ba người đành chen chúc trên một chiếc giường, run rẩy chịu đựng, bất chấp hình tượng mà đốt lửa sưởi bằng… Ghế gỗ của khách sạn.

Vậy mới cầm cự được qua đêm đầu tiên.

Sáng hôm sau, tuyết rơi.

Thành phố K vốn nằm ở phía nam, mỗi năm tuyết chỉ rơi lất phất như rắc bụi. Nhưng năm nay lại là tuyết to như lông ngỗng! Chưa đầy một tiếng, mặt đất đã phủ một lớp tuyết dày trắng xóa.

Giang Cảnh cầm ống nhòm quan sát tình hình bên ngoài. Ban đầu cô nghĩ sau khi đợt cực hàn tới, chắc hẳn sẽ có người tìm cách băng qua mặt băng để về nhà.

Nhưng không ngờ chẳng có ai rời khỏi khu chung cư, ngược lại còn có không ít phụ huynh dắt con đi tới.

Chỉ chốc lát sau, ba cậu con trai xuất hiện trong tầm mắt. Dù họ quấn kín mít từ đầu đến chân, nhưng Giang Cảnh vừa nhìn đã nhận ra, kiếp trước, chính ba người này đã để lại cho cô ấn tượng rất sâu sắc…

Bạn trai của học muội ở tầng 17 cùng với “anh em” của hắn vốn sống chen chúc trong ký túc xá tám người.

Khi tận thế đến, bọn họ kéo nhau tới nương nhờ bạn gái.

Đời trước, Giang Cảnh có lẽ còn tốt hơn học muội kia một chút, cô thì chết gọn gàng, còn học muội ấy thì… Bị ba tên cầm thú kia đem ra đổi lấy lương thực.

Sau đó, còn bị ăn thịt…

Vì sao Giang Cảnh lại biết chuyện đó? Cũng phải “cảm ơn” đứa em cùng cha khác mẹ khốn kiếp của cô, đời trước, nó từng sống ở tầng 21 suốt nửa năm.

Giang Kỳ, trước kia nghiện chơi gái, bị nhốt suốt nửa năm nên phát điên. Khi đó hắn hỏi tên bạn trai cầm thú kia: “Bạn gái mày bao nhiêu thì chơi được?”

Tên bạn trai cầm thú chỉ nói: Hai cân gạo là đủ. Thế mà mẹ kế của cô không do dự, gật đầu cái rụp. Ngay cả ba ruột cô cũng im lặng đồng tình…

Nhưng Giang Cảnh đời này không định ra tay cứu giúp. Dù sao thì cô gái đó còn “não yêu đương” nặng hơn cả cô kiếp trước, lại còn thích làm “thánh mẫu”. Kết cục bi thảm ấy không phải cô có thể thay đổi, càng không muốn tự rước họa vào thân.

Nhưng… Nếu có thể lợi dụng thì cũng đáng để suy xét.

Dù gì thì ba tên kia sau này cũng trở thành có chút tiếng nói trong khu cư xá này.

Tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, ở K thị hiếm khi có cảnh tuyết lớn thế này, cũng coi như phong cảnh đẹp.

Nói gì thì nói, sinh viên vẫn thuộc dạng “vô lo vô nghĩ”, Giang Cảnh còn thấy vài nữ sinh vén rèm cửa ngắm tuyết qua ống nhòm.

Nhưng cũng bắt đầu có người nhận ra vấn đề, nước máy không chảy, ống dẫn nước đã đông cứng cả rồi! Mọi người vội vã đem chậu, nồi ra hứng tuyết, đề phòng sau này khát chết.

Bên ngoài hành lang bắt đầu nhốn nháo, hình như có rất nhiều người đang tụ lại nhìn lên lầu trên.

Có vẻ họ muốn lên tầng cao nhất để lấy tuyết, khi đi ngang qua tầng 21 thì phát hiện đã bị khóa lại. Tuy không cản họ đi tiếp lên trên, nhưng ai nấy đều bắt đầu chửi rủa om sòm…

Loại người này chính là vậy. Cuộc sống của mình đã khổ sở, thấy chó ven đường cũng phải đá cho một phát mới hả…

Cô mở cửa sổ ra xem thử, đập vào mắt Giang Cảnh chính là mẹ của bạn học cùng lớp, gương mặt đầy dữ tợn, miệng còn đang la hét om sòm: “Đứa nào đây, nghe nói chỉ là một con bé, hừ, lòng dạ gì mà ác độc thế, nơi công cộng mà cũng khóa lại, đúng là đồ thất đức…”

Mắng chửi độ chừng năm phút, thấy không ai đáp lời, bà ta mới nhổ toẹt một bãi nước bọt, sau đó hấp tấp đi lên tầng trên, sợ không lấy được tuyết, con gái ở nhà còn đang khát.

Trong lòng bà còn âm thầm trách mình, hôm qua mải giành lấy ít cánh gà muối ớt cho con gái thích, thêm mấy gói mì và vài túi gạo, quên mất lấy nước.

Thực ra, Giang Cảnh hôm đó cũng có thấy bà ta, một người đàn bà cao chừng mét rưỡi, nặng phải gần 160 cân, vậy mà khi mặt hồ vừa đóng băng đã có thể vác cả một túi đồ tiếp tế to đùng về chung cư, lúc đó Giang Cảnh còn rất khâm phục.

Phải nói rằng, kiếp trước bà ấy thật sự đã bảo vệ con gái mình rất tốt, khi mà biết bao người bị cướp, bị trộm, bị cưỡиɠ ɧϊếp, thậm chí bị bán đi, bà ấy chỉ với con dao chặt thịt mà giữ con gái nguyên vẹn được đến cuối.

Giang Cảnh ngẫm lại, nhà của hai mẹ con ấy chắc đã bị ngập, sau này chuyển lên tầng 15, nơi vốn không có ai ở. Đời trước hai mẹ con cũng sống ở đó.

Về sau, lúc ban quản lý chung cư tổ chức đoàn người ra ngoài kiếm lương thực, Giang Cảnh tình cờ đi ngang tầng 15, mới biết hai người họ sống ở đó.

1

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.