TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36: Mặt dày đến tận cửa xin thuốc (2)

Giang Cảnh nhìn vẻ mặt “đương nhiên cô phải làm thế” của cô ta, suýt nữa thì bật cười.

Nhìn qua thật giống như người bị đẩy xuống nước là cô ta, chứ không phải Ngô Thanh Ngôn vậy.

“Xin lỗi, cô có ổn không vậy? Người đẩy đâu phải tôi, đến tìm tôi làm gì? Hắn chỉ là vị hôn phu, có phải chồng tôi đâu. Dựa vào đâu tôi phải chịu trách nhiệm?”

“Cô! Nếu cô không cho ăn, tôi sẽ nói với cả khu là nhà cô vẫn còn đồ ăn!”

Có của mà không chia thì là có tội.

Nhưng Giang Cảnh chỉ cười. Chiều nay cô cùng Hàn Sơ Hồng ra ngoài, đυ.ng không ít người trong khu chung cư, ai cũng đang giành giật mua đồ ăn.

Hai người họ ra sức cướp được chút ít, trong mắt người khác đã là liều mạng lắm rồi.

So với những người khác, họ giành được còn ít. Đặc biệt là ông quản lý chung cư với vợ, vác hẳn hai túi da rắn to đầy ắp, bên trong cô thậm chí còn thấy cả… Thịt!

Lưu Nhã Hinh mà đi từng nhà gõ cửa rêu rao rằng tầng 21 còn đồ ăn, e là cũng chẳng ai tin. Có ai lại tin nơi còn đồ ăn mà không thấy ai chen lấn đánh nhau đến giành giật?

Huống chi, đợt cực lạnh này mới chỉ vừa bắt đầu. Siêu thị cũng vừa mở bán một đợt vật tư, chỉ cần có đầu óc, ai chẳng biết phải mua chút đồ ăn trữ sẵn? Cố gắng một chút thì ít nhất cũng đủ ăn cầm cự nửa tháng.

“Cô cứ đi mà rêu rao, xem thử có ai tin lời cô không là biết liền.”

“Cô!”

Lưu Nhã Hinh không đạt được mục đích, đành tức tối bỏ đi, trong ánh mắt vẫn không giấu nổi đầy rẫy toan tính.

Không cam lòng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, cô ta lủi thủi quay xuống tầng 17.

Lần này đến Giang Cảnh mà còn không moi được gì, e là vô vọng rồi. Có điều, Ngô Thanh Ngôn đang sốt cao gần 39 độ, chuyện này khiến cô ta chần chừ.

Có nên cứu hắn không?

Không cứu, thì bản thân cô ta cũng chẳng có gì, đồ ăn không có, thuốc cũng không.

Ở cái nơi lạnh chết người này, đợi lâu chút có khi cũng chết khô chẳng ai nhớ đến.

Nhưng Ngô Thanh Ngôn thì khác. Hắn còn có ba mẹ giàu, có chỗ dựa. Nếu lần này cô ta cứu hắn, chẳng lẽ về sau hắn lại nỡ bỏ mặc cô ta?

Nghĩ thế, cô ta liền quay sang gõ cửa phòng 1702. Nếu nhớ không nhầm, bên cạnh ở là một học muội khóa dưới học chuyên ngành điều dưỡng – Lưu Nguyệt Nguyệt.

Người học ngành điều dưỡng, ít nhiều cũng biết cách dự trữ thuốc thang. Đúng là lúc khốn cùng mới nhớ đến người từng không coi ra gì.

Thật ra lúc nãy trước khi lên tầng cô ta cũng có ý định ghé xin thuốc, nhưng lại nghĩ có lẽ không cần, nên bỏ qua. Giờ thì hối hận không kịp.

Rất nhanh, Lưu Nguyệt Nguyệt mở cửa ra. Cô gái ấy đang run lên vì lạnh, may là còn để lại một chiếc áo phao lông vũ trong chung cư.

Vốn định mang đi giặt, giờ thì chẳng buồn quan tâm sạch dơ gì nữa, có thể giữ ấm là tốt rồi.

“Học tỷ, có chuyện gì vậy?” Lời còn run rẩy trong hơi lạnh.

“Học muội, em… Em còn thuốc hạ sốt không? Bạn trai chị bị sốt cao, có thể cho chị một ít không… Chị có thể trả tiền.”

Lưu Nguyệt Nguyệt thật ra không muốn cho. Nhưng nghĩ đến người bên phòng kia chính là “giáo thảo” của trường, cũng không nỡ quá tuyệt tình, đành quay vào nhà lấy ra một viên Ibuprofen, là thuốc còn lại do cô để dành vì hay đau bụng mỗi kỳ.

Lưu Nhã Hinh chỉ làm bộ quẹt tượng trưng 10 đồng qua mã thanh toán, mặt còn làm ra vẻ tủi thân ghê gớm, quay người bỏ đi không một lời cảm ơn.

Lưu Nguyệt Nguyệt đứng ngẩn ra giữa gió lạnh, kinh ngạc chẳng thốt nổi nên lời…

Từ nhỏ cô được dạy dỗ đàng hoàng, dù không giàu có nhưng lễ nghĩa luôn giữ đủ.

Giờ bị đối xử như thế, trong lòng chỉ thấy cạn lời. Cuối cùng cũng đành thở dài quay vào, trời lạnh quá mà.

Trở lại phòng 1701, Ngô Thanh Ngôn quấn mình ba lớp chăn vẫn lạnh run lập cập vì sốt cao. Nhìn thấy Lưu Nhã Hinh quay về, đầu hắn như càng đau thêm.

Thế mà cô ta lại nước mắt lưng tròng, giọng nghèn nghẹn như sắp khóc đến nơi.

Vừa rót nước từ bình gas nấu, vừa nói: “Thanh Ngôn… Em biết anh ghét em, nhưng em thật sự bất đắc dĩ lắm mà… Em đã đi tìm Cảnh Cảnh xin thuốc cho anh, nhưng cô ấy không những không cho, mà còn làm nhục em…”

Nói xong còn khịt mũi làm bộ lau nước mắt, tiếp tục thở dài kể lể: “Cũng may là học muội bên cạnh vẫn còn tốt bụng… Em phải bỏ ra năm trăm đồng mới mua được một viên Ibuprofen đó…”

1

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.