0 chữ
Chương 35
Chương 35: Mặt dày đến tận cửa xin thuốc (1)
Nhìn Tiểu Bông đang nằm trong ngực Hàn Sơ Hồng, Giang Cảnh không khỏi cau mày.
Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy cơ thể con mèo này hơi… Phát sáng nhẹ.
Nghĩ đến cảnh nó ăn nho mấy hôm trước, trong lòng cô chợt dấy lên một linh cảm mơ hồ, chẳng lẽ nó sắp biến dị sao?
“Dù mấy cái túi giữ nhiệt này không giữ ấm lắm, nhưng nhìn thời tiết ngoài kia… Chắc chẳng sớm gì mà hết lạnh đâu.”
Trong lúc hai người còn đang trò chuyện, bên ngoài trời đã âm mười độ. Trong phòng họ không chỉ đang quây quần quanh nồi lẩu, mà còn có lò than sưởi ấm.
Đó là loại than gáo dừa không khói giá mười bảy tệ một cân, được ông chủ cửa hàng khen lấy khen để.
Ba người vui vẻ vừa ăn lẩu vừa uống bia lạnh, chẳng ai cảm thấy bên ngoài đang giá buốt đến nhường nào.
“Con trai ngài gọi đến… Con trai ngài gọi đến…”
Tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên từ điện thoại của Giang Cảnh.
Đáng ngạc nhiên là Hàn Sơ Hồng nghe vậy lại hơi nhếch môi lên, mang theo một cảm giác kỳ lạ như đang… Xấu hổ giùm
người khác vậy.
Bình tĩnh. Đây là bản nhạc chuông mà cô đặc biệt cài cho ba mình.
Cô bắt máy: “Giang Cảnh, mau mang quần áo đến cho ba đi! Khách sạn mất điện, điều hòa không bật được, lạnh chết mất, mau lên…”
Không hiểu sao, Giang Cảnh bỗng dưng chẳng còn chút hứng thú nào để giúp. Có thể là vì ký ức về tận thế kiếp trước quá khắc nghiệt, cô muốn để họ sớm nếm thử một chút mùi vị của mạt thế.
Dù sao bên ngoài lạnh như thế, họ chỉ mặc quần áo mùa xuân mà đòi đi tìm cô… Cũng coi như nửa cái mạng đã để lại ngoài đường rồi.
“Ba, ba vẫn còn đang mơ sao? Con nói thật nhé, con không định lo cho ba nữa. Từ giờ, ba, mẹ kế và cậu em kia cứ tự mà tận hưởng tận thế đi. Nhắc nhẹ một câu thôi, mạt thế này, biết ăn người đấy.”
So với nhiệt độ cực lạnh ngoài kia, thứ đáng sợ hơn chính là nhiệt lượng trong cơ thể con người cứ thế mà mất dần.
Cảm giác dần dần bị rút sạch hơi ấm đó… Không phải ai cũng chịu nổi.
Nói xong, cô dứt khoát ngắt máy trước cả khi tiếng mắng mỏ ở đầu dây bên kia vang lên.
Giang Du và Hàn Sơ Hồng chẳng nói gì, vì cả hai đều rõ những chuyện “bẩn” trong nhà họ Giang, ví dụ như: Vợ vừa mất chưa đầy nửa năm, ông ta đã dẫn người đàn bà khác và đứa con trai mười mấy tuổi của bà ta về sống chung…
Hay như chuyện chiếm đoạt tài sản của vợ, đuổi con ruột ra ngoài, mỗi tháng chỉ chu cấp vẻn vẹn một ngàn tệ.
Nếu không nhờ có ông bà ngoại đùm bọc, e rằng hai chị em họ đã chết đói từ lâu rồi.
Vốn tưởng có thể yên tâm ngồi ăn một bữa cơm ngon, ai ngờ tiếng chuông cửa lại vang lên từ cánh cổng chống cháy ngoài hành lang: [Leng keng, leng keng…]
Mặt mày Giang Du đầy vạch đen, cậu bước ra mở cửa, đang ăn ngon lại bị làm phiền, thật bực bội!
“Chì à, bạn thân của chị đến rồi…”
Nhanh thế? Hôm nay không cướp được gì à?
Giang Cảnh mở cửa xem camera, thấy Lưu Nhã Hinh đang đứng ngoài, cả người ăn mặc lôi thôi kỳ dị.
Cô ta chắc là đã mặc hết tất cả những gì có thể mặc được rồi, nhìn sơ cũng thấy ít nhất bốn lớp áo khoác loại mỏng, mà vẫn run lẩy bẩy, đặc biệt là hai chân trần dưới lớp váy cứ không ngừng co rúm lại vì lạnh.
Dù Lưu Nhã Hinh chưa bước lên đến tầng 21, nhưng cửa sắt hoàn toàn không ngăn nổi mùi lẩu thơm nức bên trong.
Hương thơm lập tức theo khe cửa bay vào mũi, thật sự quá hấp dẫn!
Hôm nay cô ta với Ngô Thanh Ngôn chỉ ăn tạm vài gói mì. Siêu thị vất vả lắm mới mở cửa, vậy mà hai người cũng chỉ cướp được ba gói mì tôm và một gói mì sợi. Ăn xong suýt chút nữa đã nôn ra.
Tại sao chứ? Dựa vào đâu mà bọn họ vẫn còn lẩu để ăn?
Giang Cảnh nghe Giang Du nói xong liền lập tức bảo cậu đóng cửa lại. Giờ phút này, còn có gì để ăn đã là điều may mắn lắm rồi.
Mùi lẩu mà bay xa, sợ rằng sẽ khiến không ít người tìm đến.
“Cô đến đây làm gì?”
Giọng Giang Cảnh vang lên từ hệ thống theo dõi, Lưu Nhã Hinh lập tức lên tiếng: “Giang Cảnh! Vị hôn phu của cô đẩy Thanh Ngôn xuống nước, suýt chút nữa chết đuối! Hôm nay vừa về nhà đã sốt cao. Dù thế nào thì cô cũng nên cho hắn uống ít thuốc hạ sốt chứ!
Huống chi, giờ bọn tôi đến ăn còn không có, trong khi các người hôm nay còn mua được nhiều đồ như vậy, không lẽ không chia cho bọn tôi một nửa à?”
Giọng điệu vừa đầy lý lẽ, lại mang theo vẻ mong chờ, như thể chỉ cần cô ta nói Giang Cảnh sẽ lại rộng rãi như trước đây, cái gì cũng cho.
Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy cơ thể con mèo này hơi… Phát sáng nhẹ.
Nghĩ đến cảnh nó ăn nho mấy hôm trước, trong lòng cô chợt dấy lên một linh cảm mơ hồ, chẳng lẽ nó sắp biến dị sao?
“Dù mấy cái túi giữ nhiệt này không giữ ấm lắm, nhưng nhìn thời tiết ngoài kia… Chắc chẳng sớm gì mà hết lạnh đâu.”
Trong lúc hai người còn đang trò chuyện, bên ngoài trời đã âm mười độ. Trong phòng họ không chỉ đang quây quần quanh nồi lẩu, mà còn có lò than sưởi ấm.
Đó là loại than gáo dừa không khói giá mười bảy tệ một cân, được ông chủ cửa hàng khen lấy khen để.
Ba người vui vẻ vừa ăn lẩu vừa uống bia lạnh, chẳng ai cảm thấy bên ngoài đang giá buốt đến nhường nào.
Tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên từ điện thoại của Giang Cảnh.
Đáng ngạc nhiên là Hàn Sơ Hồng nghe vậy lại hơi nhếch môi lên, mang theo một cảm giác kỳ lạ như đang… Xấu hổ giùm
người khác vậy.
Bình tĩnh. Đây là bản nhạc chuông mà cô đặc biệt cài cho ba mình.
Cô bắt máy: “Giang Cảnh, mau mang quần áo đến cho ba đi! Khách sạn mất điện, điều hòa không bật được, lạnh chết mất, mau lên…”
Không hiểu sao, Giang Cảnh bỗng dưng chẳng còn chút hứng thú nào để giúp. Có thể là vì ký ức về tận thế kiếp trước quá khắc nghiệt, cô muốn để họ sớm nếm thử một chút mùi vị của mạt thế.
Dù sao bên ngoài lạnh như thế, họ chỉ mặc quần áo mùa xuân mà đòi đi tìm cô… Cũng coi như nửa cái mạng đã để lại ngoài đường rồi.
So với nhiệt độ cực lạnh ngoài kia, thứ đáng sợ hơn chính là nhiệt lượng trong cơ thể con người cứ thế mà mất dần.
Cảm giác dần dần bị rút sạch hơi ấm đó… Không phải ai cũng chịu nổi.
Nói xong, cô dứt khoát ngắt máy trước cả khi tiếng mắng mỏ ở đầu dây bên kia vang lên.
Giang Du và Hàn Sơ Hồng chẳng nói gì, vì cả hai đều rõ những chuyện “bẩn” trong nhà họ Giang, ví dụ như: Vợ vừa mất chưa đầy nửa năm, ông ta đã dẫn người đàn bà khác và đứa con trai mười mấy tuổi của bà ta về sống chung…
Hay như chuyện chiếm đoạt tài sản của vợ, đuổi con ruột ra ngoài, mỗi tháng chỉ chu cấp vẻn vẹn một ngàn tệ.
Vốn tưởng có thể yên tâm ngồi ăn một bữa cơm ngon, ai ngờ tiếng chuông cửa lại vang lên từ cánh cổng chống cháy ngoài hành lang: [Leng keng, leng keng…]
Mặt mày Giang Du đầy vạch đen, cậu bước ra mở cửa, đang ăn ngon lại bị làm phiền, thật bực bội!
“Chì à, bạn thân của chị đến rồi…”
Nhanh thế? Hôm nay không cướp được gì à?
Giang Cảnh mở cửa xem camera, thấy Lưu Nhã Hinh đang đứng ngoài, cả người ăn mặc lôi thôi kỳ dị.
Cô ta chắc là đã mặc hết tất cả những gì có thể mặc được rồi, nhìn sơ cũng thấy ít nhất bốn lớp áo khoác loại mỏng, mà vẫn run lẩy bẩy, đặc biệt là hai chân trần dưới lớp váy cứ không ngừng co rúm lại vì lạnh.
Dù Lưu Nhã Hinh chưa bước lên đến tầng 21, nhưng cửa sắt hoàn toàn không ngăn nổi mùi lẩu thơm nức bên trong.
Hương thơm lập tức theo khe cửa bay vào mũi, thật sự quá hấp dẫn!
Hôm nay cô ta với Ngô Thanh Ngôn chỉ ăn tạm vài gói mì. Siêu thị vất vả lắm mới mở cửa, vậy mà hai người cũng chỉ cướp được ba gói mì tôm và một gói mì sợi. Ăn xong suýt chút nữa đã nôn ra.
Tại sao chứ? Dựa vào đâu mà bọn họ vẫn còn lẩu để ăn?
Giang Cảnh nghe Giang Du nói xong liền lập tức bảo cậu đóng cửa lại. Giờ phút này, còn có gì để ăn đã là điều may mắn lắm rồi.
Mùi lẩu mà bay xa, sợ rằng sẽ khiến không ít người tìm đến.
“Cô đến đây làm gì?”
Giọng Giang Cảnh vang lên từ hệ thống theo dõi, Lưu Nhã Hinh lập tức lên tiếng: “Giang Cảnh! Vị hôn phu của cô đẩy Thanh Ngôn xuống nước, suýt chút nữa chết đuối! Hôm nay vừa về nhà đã sốt cao. Dù thế nào thì cô cũng nên cho hắn uống ít thuốc hạ sốt chứ!
Huống chi, giờ bọn tôi đến ăn còn không có, trong khi các người hôm nay còn mua được nhiều đồ như vậy, không lẽ không chia cho bọn tôi một nửa à?”
Giọng điệu vừa đầy lý lẽ, lại mang theo vẻ mong chờ, như thể chỉ cần cô ta nói Giang Cảnh sẽ lại rộng rãi như trước đây, cái gì cũng cho.
2
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
