TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2: Trọng sinh (2)

Giang Nam là một khách sạn nổi tiếng bậc nhất thành phố K, nơi giới nhà giàu thường xuyên lui tới. Một bữa ăn, một đêm vui chơi ở đó, ít nhất cũng phải hơn 500 tệ/người.

Trong tin nhắn thoại của Lưu Nhã Hinh rất ồn ào, nghe qua có thể đoán là có ít nhất mười người đang tụ tập.

Cô nàng này được gọi là bạn thân của Giang Cảnh, còn là hoa khôi của Đại học K.

Nhưng hiện tại, Giang Cảnh không tin vào cái danh xưng đó nữa.

Cô ta chẳng qua chỉ dựa vào tiền của cô để tạo dựng mối quan hệ, mà bản thân cô thì ngu ngốc đến mức không nhận ra.

Ở kiếp trước, sau hai năm theo đuổi giáo thảo Ngô Thanh Ngôn, cuối cùng Lưu Nhã Hinh cũng ở bên hắn ta.

Đến khi mưa lớn kéo dài ba ngày, toàn bộ lương thực dự trữ của bọn họ đã cạn sạch, đôi cẩu nam nữ này mặt dày vác xác đến tận tầng 21 tìm cô, khóc lóc thảm thương xin cô cho ở nhờ.

Lúc đó, cô ngây thơ đến mức không hề nghi ngờ vì sao hai người này lại đi cùng nhau, chỉ vui vẻ thu nhận họ.

Bây giờ nghĩ lại, thật nực cười.

Lưu Nhã Hinh chỉ là một con đỉa chuyên hút máu, luôn tìm cách moi tiền từ cô.

Hôm nay thì thích một cái túi hàng hiệu, ngày mai thì phát hiện một dòng mỹ phẩm mới, ngày nào cũng lôi kéo cô đi xem, sau đó giả vờ nũng nịu để cô mua luôn hai cái, một cho cô ta, một cho cô, mang danh “bạn thân thì cùng nhau chia sẻ”.

Đời trước, vì phải sửa luận văn, Giang Cảnh liên tục ở lì trong nhà mấy ngày, không hề bước chân ra cửa.

Trước khi trận mưa lớn kéo đến một tuần, chính phủ đã đưa ra cảnh báo đỏ, kêu gọi người dân tích trữ lương thực.

Lúc đó, cô vốn không có ý định chuẩn bị, nhưng một khi đã làm, cô sẽ làm đến tận cùng, cô chất đầy cả một phòng ăn.

Nếu chỉ có một mình cô, số lương thực đó có lẽ đủ để ăn trong một đến hai năm.

Nhưng... Đầu tiên, Lưu Nhã Hinh cùng Ngô Thanh Ngôn tìm đến xin ở nhờ.

Sau đó, cha cô dẫn theo mẹ kế và đứa em trai cùng cha khác mẹ - Giang Kỳ, cũng đến gõ cửa.

Người duy nhất không liên lạc được là em trai ruột của cô - Giang Du. Lúc đó mực nước đã dâng cao, cô không thể ra ngoài tìm nó.

Sáu người cùng ăn chung số lương thực của cô, chẳng mấy chốc kho lương đã gần cạn.

Cuối cùng, chính Giang Kỳ - tên em trai mất nhân tính kia, đã đuổi cặp cẩu nam nữ kia ra ngoài.

Đáng cười nhất là chính lúc đó, Lưu Nhã Hinh mới thản nhiên nói ra sự thật!

Cô ta và Ngô Thanh Ngôn đã ở bên nhau từ lâu.

Chẳng qua trước mạt thế, Ngô Thanh Ngôn không muốn mất đi con rối miễn phí là cô.

Sau khi mạt thế bùng nổ, hắn ta lại không muốn mất đi nguồn lương thực miễn phí.

Sau đó, gia đình Ngô Thanh Ngôn đã đến đón hắn ta. Hình như Ngô gia đã liên kết với chính phủ để xây dựng căn cứ, nhưng sau đó cô đã chết, không rõ tình hình thế nào nữa.

Kéo suy nghĩ trở về hiện tại.

Chỉ cần nghĩ một chút, Giang Cảnh cũng đủ biết Lưu Nhã Hinh lại muốn lừa cô đi trả tiền.

Lần nào cũng vậy, cô ta lấy danh nghĩa của cô mở tiệc chiêu đãi bạn bè, đến khi tính tiền đều là cô móc hầu bao.

Lúc ít thì năm, sáu trăm.

Lúc nhiều thì sáu, bảy ngàn.

Giang Cảnh nhìn tin nhắn, quyết định vẫn đi.

Dù sao ở mạt thế bốn, năm năm, cô chưa từng được ăn một bữa no.

Hiện tại cô thật sự rất đói.

Huống chi... Lần này, không phải Lưu Nhã Hinh muốn mời khách sao?

Vậy để cô ta mời một lần đi.

Nghĩ vậy, Giang Cảnh nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Được, tớ thu dọn một chút rồi đến ngay.”

Trước đây, Giang Cảnh không thích trang điểm, ăn mặc cũng rất đơn giản.

Trong khi đó, Lưu Nhã Hinh ngày nào cũng trang điểm tinh xảo, quần áo hàng hiệu đều là từ tủ đồ của cô lấy đi.

Kết quả... Ba năm qua, tất cả bạn học đều tưởng rằng Lưu Nhã Hinh mới là đại tiểu thư, còn cô chỉ là kẻ ăn bám.

Lần này... Cô muốn để Lưu Nhã Hinh biết rõ ai mới là chủ, ai mới là tớ.

Giang Cảnh mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc váy cao cấp đặt may riêng, phối với một chiếc túi xách hàng hiệu trị giá hơn trăm vạn, chiếc túi mà mỗi lần Lưu Nhã Hinh đều nhìn chằm chằm, biết giá rồi không dám nhắc đến nữa, có lẽ sợ một ngày nào đó cô đòi lại, mà cô ta thì không có khả năng bồi thường nổi.

Cô trang điểm nhẹ, tô một lớp son, nhìn vào gương...

Làn da trắng như tuyết, khuôn mặt tinh xảo, hoàn toàn không giống bộ dạng hốc hác, thiếu dinh dưỡng trong mạt thế.

Sau khi chỉnh trang, cô xỏ vào đôi giày cao gót đắt đỏ, rời khỏi phòng.

Đi ngang qua căn hộ 2102, lòng cô khẽ động.

Đời này… Chắc chắn sẽ không còn liên quan gì đến người ở đó nữa.

Dù sao... Kiếp trước, đến chết cô cũng chưa từng gặp anh ta.

9

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.