TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29: Không vừa ý (1)

“Chị ơi, nhiều đồ ăn thế này, tối nay mình thu hoạch hết luôn à?”

“Đúng rồi, em mất ngủ mà! Rau trong vườn chín mấy hôm nay rồi, chị chưa kịp hái. Giờ em không ngủ được thì tiện quá còn gì.”

“Vậy được rồi, giờ ai dám ăn là em đánh chết người đó…”

Giọng Giang Du nghe như đang nói đùa, nhưng Giang Cảnh lại đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn: “Giang Du, bây giờ chúng ta là người thân duy nhất của nhau. Có chuyện gì em cứ nói với chị, đừng giấu trong lòng. Em là em trai chị, chị nhất định sẽ bảo vệ em.”

“Chị, giữa hai chị em mình còn cần nói những lời này sao? Huống chi, lẽ ra bây giờ là em phải bảo vệ chị mới đúng. Hồi nhỏ chị luôn che chở cho em, giờ đến lượt em.”

Thực ra Giang Cảnh không thiếu mấy thứ rau quả này. Nhưng trong mạt thế, Giang Du không giống cô, cô đã từng trải qua tận thế một lần rồi, trong lòng chắc chắn đã có chuẩn bị.

Cô chỉ lo Giang Du gặp phải vấn đề tâm lý. Khi còn thực tập ở bệnh viện, Giang Cảnh từng thấy rất nhiều thiếu niên bị trầm cảm, mà căn bệnh này, dù có thuốc cũng không dễ chữa, huống hồ lại đang trong mạt thế.

Nhân cơ hội này để Giang Du vận động, ra mồ hôi cũng tốt, hơn là cứ quanh quẩn không làm gì cả.

Chưa tới hai tiếng, toàn bộ rau quả trong vườn đã được thu hoạch xong và cất vào không gian bảo quản.

Giang Cảnh nhận ra rau củ lần này khác với khi cô mua ở chợ, có cảm giác hơi phát sáng.

Cô không chắc có phải vì ánh sáng trong không gian tốt hơn bên ngoài không, chỉ âm thầm ghi nhớ, mai đem xào thử xem sao.

Nho thì chỉ trồng hai gốc, nên dù có thêm phân bón trong không gian cũng chỉ thu được bảy chùm.

Nhưng mỗi chùm đều nặng tầm ba, bốn cân, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta nuốt nước miếng.

Sau khi hai chị em rời khỏi không gian, Giang Cảnh cầm hai chùm nho cho vào tủ lạnh. Cô biết em trai mình là người hiểu chuyện, dù thèm ăn cũng sẽ không làm phiền đến cô.

Nghĩ vậy, cô lại lấy thêm mấy gói mì, khoai tây cùng vài thứ dễ bảo quản đem để trong bếp, phòng khi có tình huống bất ngờ.

Mưa lớn kéo dài suốt một tuần, cuối cùng cũng dứt vào ngày thứ tám.

Mọi người trong nhóm đều vui mừng chúc mừng nhau, chỉ có Giang Cảnh là biết rõ, mưa tạnh rồi, có nghĩa là đợt rét cực đoan sắp tới.

Nếu cô nhớ không lầm, thì ba ngày sau khi mưa dứt, đợt lạnh sẽ đến âm thầm đến vào nửa đêm.

Mặt nước cao tới tận tầng bốn sẽ bị đóng băng chỉ trong một đêm, vô số rác rưởi sẽ bị phong kín trong băng.

Điện thoại Giang Cảnh vang lên liên tục, cô lười chẳng muốn nhìn.

Sáng sớm đã nhận được cuộc gọi từ người cha khốn nạn kia, ông ta hỏi xem khu biệt thự đã trang hoàng xong chưa, nào là trong khu trường học, khách sạn giờ đồ càng lúc càng quý… Toàn chuyện vớ vẩn.

Giang Cảnh vẫn trả lời như cũ: “Biết rồi, đợi đi…”

Ba người kia đúng là dễ lừa thật. Trong mắt cô, bọn họ đang làm gì, nói gì, cô đều biết rõ.

Hệ thống giám sát với hơn một vạn camera, chất lượng khỏi phải bàn, đến cả việc Giang Kỳ ngoáy mũi bao nhiêu lần, cô cũng thấy rõ ràng.

“Ba à, đừng đi qua đi lại nữa, con hoa mắt muốn mù rồi này.”

“Con học hành cho đàng hoàng đi, chỉ biết lo chơi game. Giang Du nhỏ hơn con một tuổi mà đã học đại học rồi. Còn con, đã ngồi lì ở cấp ba năm năm rồi, có muốn để chút thể diện lại hay không hả…”

“Ba, ba là ba ruột của con cơ mà! Giang Du nó chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, làm sao có thể so với con được chứ… Ai da, cái đồ ngu! Tao vừa cứu mày, vậy mà mày lại bán đứng tao? Đồ chó kia, mở mic lên coi!”

Trên màn hình, Giang Kỳ vẫn đang chơi game. Giang Hạo Thiên thấy vậy chỉ khẽ thở dài, rồi xoay người đi sang phòng khác.

Chu Nhược tuy có chút nghi ngờ việc Giang Cảnh chủ động mua biệt thự cho họ, nhưng nghĩ đến việc cổ phần đã nằm trong tay, cuối cùng bà ta cũng tạm đè nén nghi ngờ xuống.

9

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.